Chương 770
Vốn dĩ cô ta cho rằng đó chỉ là một bó hoa loa kèn nhỏ, nhưng lại không nhận ra, nó sẽ có tác động lớn đến như vậy!
Có chút lo lắng đảo mắt nhìn ra xung quanh có nhìn thấy một số cấp dưới trong công ty đang ở giữa đám đông.
Cô hít sâu một hơi hỏi: “Tổng giám đốc Từ, anh là đang có ý gì?”
Từ Hoa Dương giải thích: “Không có chuyện gì, mấy ngày nay có chút bận rộn, hợp tác giữa hai bên đã bị trì hoãn qua mấy ngày, nếu không cho tôi có cơ hội tiếp đãi em, em thậm chí sẽ không nhận những thứ như bó hoa này, phải không?”
“Tôi thực sự là không muốn nhận, cũng không có chỗ để đặt bó hoa to như vậy.”
Từ Hoa Dương nhấn mạnh nói: “Vậy thì hãy đặt nó ở sảnh của công ty em đi, tôi sẽ nhờ người gửi hoa đến đó.”
Đây cũng là ý tưởng hôm nay anh ta mới nghĩ ra, chính là muốn cho toàn bộ nhà họ Tô biết rằng Từ Hoa Dương anh ta đang đuổi theo Tô Mục Tuyết.
Bằng cách này, cho dù sau này quan hệ giữa Tô Mục Tuyết và Triệu Nam Thiên bị phanh phui ra, tự nhiên sẽ có vô số người chỉ trích anh mà không cần anh ta phải mở miệng nói quá nhiều!
Ở bên này Tô Mục Tuyết đang do dự, đám đông người qua đường vây xung quanh đã không mục đích mà hét lên.
“Ở bên nhau, ở bên nhau!”
Có người dẫn đầu, sau đó là toàn bộ đám người ở đó cùng nhau hét to lên.
Dần dần, những màn hò hét trở thành một điểm sôi động, thu hút nhiều người đến xem hơn.
Từ Hoa Dương vẫn bình thản mà mỉm cười, trong đám đông đã có rất nhiều người được anh ta sắp xếp từ trước với mục đích tạo nên hiệu ứng đám đông.
Bất chấp trên cả pháp luật, mối quan hệ giữa Triệu Nam Thiên và Tô Mục Tuyết là gì.
Ít nhất trên thực tế, anh ta muốn đi trước Triệu Nam Thiên kia một bước, anh ta mà lại bị một tên nhỏ bé như Triệu Nam Thiên giẫm lên sao? Nghĩ đến điều đó thôi anh ta cũng cảm thấy buồn nôn.
Tô Mục Tuyết như đang ngồi trên lưng hổ, tuy trong lòng có chút không vui nhưng bây giờ không thể tấn công trực diện được.
Ngay lúc này cô chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của Từ Hoa Dương để anh ta gửi hoa đến công ty và chấm dứt trò hề này càng sớm càng tốt.
Nhìn thấy Tô Mục Tuyết đã nhận lấy hoa, những người đi đường đứng xem đều thấy không còn gì náo nhiệt nữa, rất tự nhiên cũng dần dần tản đi.
“Có cần tôi gọi người lái xe đưa em về không?”
Tô Mục Tuyết lắc lắc đầu, định mở miệng nói thì đột nhiên cô nhìn thấy ai đó đang bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng cô nhận ra đó thực sự là Triệu Nam Thiên!
Cô sững người tại chỗ, hoàn toàn không hiểu tại sao Triệu Nam Thiên lại xuất hiện ở đây?
Không phải anh đã được yêu cầu là quay trở lại trước rồi sao?
Lúc này anh mới bước ra khỏi cửa hàng hoa, chẳng lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra sao?
Mặc dù Tô Mục Tuyết cảm thấy rằng cô chưa làm gì có lỗi với Triệu Nam Thiên cả, nhưng trong lòng cô không biết tại sao, vẫn cảm thấy bản thân có lỗi một cách vô lý không thể giải thích được.
Nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt thờ ơ, mệt mỏi, đầy yếu ớt và đỏ ngầu của Triệu Nam Thiên.