Chương 764
Người anh cả ở bên ngoài nghe thấy tiếng quát mắng vội vàng chạy vào khuyên can: “Ây dà, đang yên đang lành sao lại mắng Hiểu Mân thế hả?”
Nói rồi anh nhìn con trai, cầm lấy cái đùi gà đưa cho thằng bé:” Cầm lấy vào trong ăn đi, ăn xong thì mau làm bài tập, nếu không tí nữa mợ hai đến cha cũng không thể cho con ra chơi đâu.”
Hiểu Mân lại cười, không thèm nhìn mẹ lấy một cái, tung tăng chạy vào bên trong luôn.
Anh cả nhịn không được nói thầm: “Em cũng thật là, tí nữa cô Mục Tuyết tới mà em lại mắng con khóc thế kia, còn ra cái gì không? Đến lúc đấy lại để cô ấy cười cho.”
Chị dâu không dám tức giận với bà Triệu, còn với chồng thì không phải kiêng nể như vậy.
Nghe thấy lời anh cả nói vậy, lửa trong người vừa nguôi lại bị bùng lên, ném con dao nấu ăn trong tay xuống kêu cạch một cái.
“Cô Mục Tuyết, cô Mục Tuyết, mở mồm ra là cô Mục Tuyết! Cô ta đến cũng chỉ là khách, còn tôi là con hầu trong cái nhà họ Triệu này!”
Người anh cả bị doạ đến nỗi mặt đỏ tía tai, lén nhìn sang mẹ, thấy bà không nói gì mới thì thầm nói: “Em xem em vừa nói cái gì vậy chứ?”
Chị dâu cãi lại: “Nói gì? Tôi một tiếng trước vừa mới tan làm đã phải đi mua rau, nấu ăn, bận bịu tới bây giờ còn không có nổi một ngụm nước, có ai hỏi tôi không?”
Anh cả đứng chôn chân tại chỗ, bỗng dưng không biết phải nói gì tiếp.
Chỉ có thể kéo kéo vạt áo vợ không để cô ta nói tiếp.
Chị dâu đẩy anh cả ra: “Anh đừng kéo tôi!”
Lúc này bà Triệu mới lên tiếng: “Con dâu nói vậy là có ý kiến với mẹ sao?”
Chị dâu chột dạ quay lại nói: “Con không phải có ý đó đâu mẹ.”
Cô ta điều chỉnh lại giọng rồi nói tiếp: “Cô Mục Tuyết lần đầu tới nhà chúng ta, theo lý thì chúng ta nên tiếp đãi, con cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, nhưng mẹ xem xem, bây giờ là mấy giờ rồi? Sắp tám giờ rồi mà người vẫn chưa thấy đâu, trẻ con đã đói cồn cào rồi.”
Cô ta càng nói càng tủi thân: “Biết rõ hôm nay là ngày chuyển về nhà mà còn để cả nhà chờ như này, không phải là quá đáng quá sao ạ?”
Bà Triệu giải thích: “Ban nãy Nam Thiên gọi điện cho mẹ báo công việc có chút vấn đề nên bảo cả nhà ăn cơm trước. Không thì hai mẹ con con ăn trước đi, mẹ với chồng con đợi thêm một lát.”
Chị dâu nói : “Thôi mẹ ạ, vậy con cũng đợi thêm một chút.”
Mẹ cũng nói đến vậy rồi thì cô còn có thể nói gì được chứ.
Bà Triệu tiếp tục nói: “Mẹ hiểu con về làm dâu nhà họ Triệu chịu không ít tủi thân, nhưng mấy năm nay mẹ có đối xử tệ bạc với con không? Lần trước bác hai đến lấy nhà mẹ cũng đồng ý cho nó rồi, Nam Thiên cũng là ở bên kia, như vậy mẹ cũng không để con chịu chút thiệt thòi nào.”
Chị dâu điếng người, dù trước nay mẹ chồng không cho cô ta tham dự vào những chuyện lớn trong nhà, nhưng cũng chẳng đáng nói dù cho có hơi bất công với Triệu Nam Thiên.
Nhưng đối với người con dâu như cô ta, từ trước đến nay cũng không quá hà khắc.
Hôm nay bị mẹ chồng nói vậy, cô ta cũng dần đỏ mặt, cơn giận lúc nãy cũng không còn nữa.
“Mẹ, mẹ nói những lời này làm gì. Mẹ cũng hiểu con mà, không giỏi ăn nói, nên nhất định sẽ không tị nạnh với cô ấy đâu.”
Bà Triệu cũng không giải thích thêm nữa.
“Con nói vậy cũng không phải có ý gì khác, mà chỉ là cô ấy không giống nhà chúng ta, chưa từng chịu khổ, con đoán cô ấy tới đây sống chưa chắc người nhà đã ủng hộ.”
“Nam Thiên nhà chúng ta quả nhiên cũng không hề kém, người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy hai người đến với nhau có chút trèo cao.”