Chương 712
Mặc dù cách làm không thông minh nhưng nó đặc biệt hiệu quả với một người như Triệu Nam Thiên.
Chỉ cần người đó lấy được tiền, cho dù là bịt miệng không giải thích rõ ràng thì sẽ có cách buộc người đó phải phục tùng!
Sau một hồi giao tranh, người đàn ông dần chiếm thế thượng phong.
“Chỉ với một gã như anh, có bản lĩnh gì mà xứng được với cô Tô hả? Không ngại nói cho anh biết rằng tôi đã đánh tàn phế ba kẻ tự xưng là lính xuất ngũ như anh trong cuộc thi tán thủ hạng cân tám mươi kg!”
Triệu Nam Thiên vẫn bất động, tuy rằng đang ở thế yếu nhưng cũng không hề hoảng sợ.
Một cú đấm và một cú đá, đều đặn và ổn định.
Mỗi lần đều có thể chính xác kìm hãm đòn tấn công của đối thủ.
Người đàn ông phát cáu và cuối cùng không còn dè dặt nữa.
Bước tới, đấm thẳng vào mặt Triệu Nam Thiên.
Chân phải đá ra sau, chân trái tiên lên giữ tấn làm trụ.
Một phát đánh ngã qua vai, đồng thời khửu tay thuận theo bắt kịp.
Các chiêu thức thường được sử dụng trong tán thủ, lực bật kiên cường, có hiệu quả mạnh mẽ, một đòn có thể khiến cho người bị đánh không còn khả năng bật dậy.
Triệu Nam Thiên khẽ nheo mắt, gió thổi mạnh từ bên tai đập vào mặt.
Anh không nghi ngờ gì về sức mạnh của đòn này, anh ta xứng đáng là một tuyển thủ tán thủ chuyên nghiệp trên tám mươi kg, điều này quả thực không hề dễ dàng chút nào!
Vững như núi Thái Sơn cũng có tồn tại sơ hở.
Trong lúc hai chân buông lỏng, giống như bị đóng đinh, chỉ dùng một cú đá ngay lập tức người đã bay lên không trung!
Từ Minh vội vã chạy đến, theo lý thuyết lẽ ra cậu ta nên đến từ lâu.
Vừa rồi tại văn phòng bảo vệ bị chặn lại, nói là cậu ta đã bị văn phòng đuổi việc, không còn tư cách vào đây nữa.
Sau một hồi dây dưa, lúc này cậu ta mới xông vào.
Không thể tưởng tượng nổi, từ xa đã nhìn thấy một hình ảnh ảnh như vậy.
“Anh Thiên!”
Hai mắt cậu ta đỏ hoe, điên cuồng chạy vội đến.
Trần Quân vỗ tay tán thưởng, đồng thời ra hiệu cho hai người phía sau dừng lại.
Cùng lúc đó, anh ta cũng xắn tay áo hăm he muốn thử xem sao, sẵn sàng bất cứ lúc nào để có thể ra sức đánh anh lúc đang sa cơ thất thế này.
Triệu Nam Thiên không dám phân tâm, lưng vừa chạm đất, theo bản năng, anh dùng cánh tay bảo vệ những bộ phận yếu ớt.
Một lúc sau, cùi chỏ của Đại Binh đánh thẳng vào đầu!
Tại thời điểm này, hoàn toàn là cuộc đọ sức của sức lực và sự bùng nổ, bất luận là kỹ xảo nào cũng đều không giải quyết được gì.
Va chạm nặng nề cảm giác như tai bị ù đi.
Tràn đầy sức mạnh, sức chịu đựng thậm chí còn không hề suy giảm!
Triệu Nam Thiên chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, phía sau lưng bị đá đau nhức.