Chương 137
Lúc rời khỏi nhà vệ sinh, Triệu Nam Thiên chỉ cảm thấy sảng khoái toàn thân, trong miệng còn tràn ngập hương thơm. Anh vừa nằm xuống thì màn hình di động sáng lên. Anh còn tưởng là tin nhắn của Mạnh Nhã, không ngờ lại là lời mời kết bạn, bấm vào xem thì thấy đó là tài khoản của Thư Trúc.
Triệu Nam Thiên cảm giác thật hoang đường. Lúc trước để theo đuổi Thư Trúc, anh đã dùng đủ mọi chiêu thức mới có thể add nick facebook, Zalo của cô ta, lúc chia tay đã bị đối phương chặn nick, khiến anh hoàn toàn hết hy vọng. Không ngờ hôm nay cô ta lại chủ động kết bạn với mình.
Anh lưỡng lự một hồi rồi vẫn chấp nhận. Có điều tâm trạng của anh đã khác hẳn lúc trước.
“Ngủ chưa?”
Lời dạo đầu cũ rích, Triệu Nam Thiên thậm chí không biết nên hồi phục như thế nào.
Ngay sau đó, lời chat thứ hai được gửi đi: “Cuộc phẫu thuật của dì được xếp vào ngày mai, viện trưởng Hoàng đích thân làm bác sĩ mổ chính.”
Chị dâu đã gọi điện thoại báo cho anh biết chuyện này, nhưng Triệu Nam Thiên vẫn lễ phép trả lời: “Cảm ơn em đã báo cho anh.”
“Đừng khách sáo. Vết thương của anh không sao chứ? Lúc nãy em sợ anh không tiện nên không chào hỏi anh.”
“Không sao.”
Kế tiếp lại là sự im lặng. Thư Trúc gửi một câu: “Nếu anh cần giúp đỡ thì có thể tới bệnh viện tìm em. Giữa chúng ta không cần khách sáo.”
Triệu Nam Thiên cầm di động, không biết nên trả lời như thế nào. Cái gì gọi là “giữa chúng ta”? Cho dù thân quen với Thư Trúc đến mấy thì cô ta cũng là bạn gái cũ, cô ta đột nhiên thân thiện với anh là có ý đồ gì?
Ngày hôm sau, Triệu Nam Thiên đã dậy từ rất sớm, anh chạy một vòng vào buổi sáng theo thói quen, sau đó chạy bộ đến gần chợ sáng.
Chẳng mấy chốc, anh đã chuẩn bị xong một bàn bữa sáng phong phú.
Bánh mì đã có sẵn, sữa đậu nành vừa mới mua, tính toán giờ làm việc của Tô Mục Tuyết một chút, mấy quả trứng ốp nóng hổi ra lò.
Anh vừa bưng đồ ăn lên bàn, trên cầu thang đã vang lên tiếng bước chân.
“Đi rửa mặt trước đi, bữa sáng đã…”
Triệu Nam Thiên quay đầu, im bặt.
Tô Mục Tuyết vẫn còn buồn ngủ đang bước xuống tầng, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, váy rất ngắn, hai bắp đùi trắng như tuyết đập vào mắt anh.
Hơn nữa vải váy ngủ còn rất mỏng, mỏng giống như lụa vậy, quá mát mẻ, nhưng từ góc độ của Triệu Nam Thiên nhìn sang, anh còn mơ hồ nhìn thấy một chút vải ren màu đen.
Tuy anh đã vội vàng rời mắt đi, nhưng trong đầu vẫn không dừng được những suy nghĩ miên man.
Tô Mục Tuyết đứng yên tại chỗ khoảng mấy giây mới tỉnh táo lại, trong nhà có đàn ông!
Cô hét to một tiếng, cuống cuồng chạy về phòng ngủ.
Không lâu sau, chỗ cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, anh kinh ngạc, Tô Mục Tuyết đã thay một bộ váy ngủ bọc kín cả người, nhưng trong tay cô là cái gì thế?
Chờ cô đến gần, Triệu Nam Thiên mới nhìn rõ, khá lắm, hoa ra là một thanh kiếm dùng cho nữ?
Tuy rằng đồ chơi này không thể gây ra chút sát thương nào, nhưng khi cầm trong tay vẫn có tính uy hiếp.