Chương 750
Thư Trúc giật nảy mình: “Có lẽ nó…sẽ không dùng vào chỗ khác chứ?”
“Cẩn thận một chút không sai đâu. Em cũng chú ý nghỉ ngơi, có vấn đề có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Bên này tắt máy, bên kia Tương Hồng Thảo đang lái xe cũng nghiêng đầu hỏi: “Điện thoại của Thư Trúc à?”
Triệu Nam Thiên gật đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa, mối lo vừa rồi không hề thừa thãi.
Khát vọng của Thư Vũ đối với tiền tài đã vượt xa quá nhiều so với người bình thường, đến nỗi trở nên thô bạo, ngang ngược hơn.
Nếu như có năng lực, đây là một chuyện tốt, dẫn bản thân hướng về phía trước.
Nhưng nếu không có năng lực, nó sẽ chỉ dẫn bản thân đi vào con đường sai trái!
“Có thể nhìn ra, Thư Trúc là một cô gái rất tuyệt, rất tốt bụng.”
Tương Hồng Thảo không phải đang nịnh hót, Thư Trúc không cần một đồng một xu đã đồng ý hòa giải, rõ ràng là vì Triệu Nam Thiên.
Nhưng cũng phải nói rõ một chuyện, tính tình của cô ta cũng không tệ.
Triệu Nam Thiên không tỏ rõ ý kiến. Ban đầu, chính vì thích sự tốt bụng và đơn thuần của Thư Trúc, nếu không cũng sẽ không yêu cô ta đến chết đi sống lại.
Sau này, nếu không phải vì Tô Mục Tuyết xuất hiện, anh còn không biết mình phải mất bao lâu mới có thể đứng lên từ trong nỗi đau này.
Tương Hồng Thảo thu hồi tầm mắt: “Đáng tiếc, cô ta lại gặp phải một gia đình như vậy. Có hai mẹ con gây rối từ bên trong như vậy, cô ta muốn tìm một nửa thích hợp với mình…rất khó!”
Thấy Triệu Nam Thiên im lặng, cô ta cười nhạo: “Sao thế, bị tôi nói trúng chỗ đau rồi?”
“Chuyện lúc trước tôi đã nhìn ra từ lâu rồi.”
“Nhìn ra thật sao, vậy tại sao cậu lại tự mình bỏ ra ba trăm triệu đưa cho cô ấy?”
Triệu Nam Thiên cười đùa: “Việc anh Mã phó thác quá nặng nề, tôi sợ tiền này cầm bỏng tay!”
Tương Hồng Thảo nhìn anh bằng nửa con mắt: “Cậu không cần vòng vo, tôi biết anh ta sợ tôi chạy theo người đàn ông khác.”
Triệu Nam Thiên không nói gì. Người phụ nữ này rất sảng khoái, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, tính cách phóng khoáng, anh rất thích kết giao với người như vậy.
Chỉ đáng tiếc, trước kia, anh đã tới Huy Hoàng mấy lần nhưng chưa từng gặp mặt cô ta.
Nếu không có lẽ hai người đã có thể trở thành bạn bè, cũng không đến nỗi xảy ra nhiều phiền phức sau này.
Tương Hồng Thảo chế nhạo: “Anh Mã không tệ, đối xử với tôi cũng rất tốt, chỉ là có chút nhỏ nhen. Bản thân anh ta chơi bời trăng hoa vui vẻ bên ngoài thì không sao, tôi chỉ cần nhìn anh chàng đẹp trai nào đó nhiều hơn một chút, chắc chắn anh ta sẽ ghen.”
“Đó là do anh Mã yêu thương cô.”
“Xì, chẳng qua anh ta sợ tôi cắm sừng anh ta thôi!”
Nói xong, Tương Hồng Thảo dừng xe bên đường, nói: “Đi thôi, tìm chỗ nào đó uống trà chiều, làm cậu bận rộn cả một buổi chiều rồi, còn chưa kịp nói cảm ơn với cậu.”
Tương Hồng Thảo dẫn đường, tìm một quán cà phê đẳng cấp không tồi.
Hai người tùy tiện tìm chỗ nào đó rồi ngồi xuống, ở trung tâm của quán cà phê có một sân khấu nhỏ, một cô gái xinh đẹp đang kéo đàn violon.