Chương 417
Trong mắt của Từ Minh loé lên một tia hung tộn: “Đúng là bức chết tôi mà, ngày nào đó liều mạng với gã ta tới cùng!”
“Cậu đừng khinh suất, chúng ta không phải sợ chuyện mà là không cần quậy với loại người này tới nước này!”
Từ Minh kiềm chế lại: “Anh Thiên, vậy anh nói, chúng ta phải làm sao đây?”
Triệu Nam Thiên suy nghĩ: “Tối nay các cậu chờ tôi nghỉ ngơi, rồi sẽ có kết quả!”
Anh suy nghĩ, cho dù tối nay không nắm thóp của Tôn Mập, cũng phải nghĩ cách khác.
Nếu không thì không chờ anh ta ray đã bị Tôn Mập nhân cơ hội này giải quyết!
Sau khi tan làm, Triệu Nam Thiên và Liễu Nhiên hẹn nhau, ấn định thời gian là chín giờ. Lúc đó cô ấy vừa mới kết thúc trực ban, phòng tài vụ chỉ có một mình cô ấy.
Giải quyết xong chuyện này, anh lại gọi điện cho Vương Như Nguyệt.
“Chị Như Nguyệt, tôi xin nghỉ phép ạ.”
Vương Như Nguyệt ngạc nhiên nói: “Nghỉ phép gì ở đây? Hôm qua không phải chị không phải đã nói rồi sao, để em nghỉ ngơi đàng hoàng một khoảng thời gian, không cần qua đây đâu.”
Triệu Nam Thiên hiểu ý của chị ấy, nhưng vậy lắc đầu: “Vậy không được. Hôm nay coi như ngày đầu tiên tôi đi làm, không đi thì sao coi được? Nhưng tạm thời có chút chuyện cần xử lý, có thể tôi sẽ tới muộn một chút.”
Vương Như Nguyệt ở đầu dây bên kia khuyên can mãi, thấy không khuyên được anh, chị ấy dứt khoát nói: “Được, vậy em đi làm đi, có thời gian thì tới điểm danh là được.”
“Sao vậy, Mã Hùng Dũng vẫn tính là ngoan ngoãn chứ?”
Triệu Nam Thiên tin, trải qua chuyện hôm qua, cho dù không làm tên này bất ngờ, cũng sẽ khiến anh ta tém tém lại vài phần.
“Ngoan ngoãn quá rồi, buổi chiều gọi điện cho chị, nói là đại diện phòng bảo vệ tới bệnh viện thăm em.”
Triệu Nam Thiên thở phào, anh cũng không có nhiều sức lực để coi sóc bên Vương Như Nguyệt. Nếu không phải cần thiết, anh thật sự không muốn đối đầu với Mã Hùng Dũng làm gì.
Tên này ở Huy Hoàng nhiều năm, bản lĩnh cũng không tồi, nếu không cũng sẽ không dễ lấy lòng người.
Có suy nghĩ cũng không sợ, cứ việc đánh tới bất cứ lúc nào, anh chỉ sợ Mã Hùng Dũng này không có năng lực.
Còn về có chút dã tâm cũng rất bình thường. Dù gì sản nghiệp của Huy Hoàng quá lớn, đột nhiên đổi chủ, cộng thêm gái đẹp Vương Như Nguyệt không quen nơi chốn dâng tận mặt, nếu anh không có nghĩ cách thì mới là chuyện lạ đó.
Triệu Nam Thiên suy nghĩ, tin là hôm qua chuyện anh đi ra từ đồn công an, chắc chắn đã truyền khắp Huy Hoàng, trước khi Mã Hùng Dũng còn chưa rõ nội tình của anh, chắc sẽ không nảy sinh rắc rối đâu.
Bảo đảm khoảng thời gian này Mã Hùng Dũng sẽ không gây phiền phức, Triệu Nam Thiên cũng thở phào, trước tiên dồn toàn bộ sức lực ở Giang Uyển, giải quyết triệt để Tôn Mập rồi hẵng nói.
Nếu thêm một Mã Hùng Dũng tới, anh thật sự phải dùng thuật phân thân mất!
Nói sao thì bên Huy Hoàng đối với anh cũng chỉ là công việc bán thời gian, bên Giang Uyển mới là gốc của anh, anh vẫn phân biệt được bên nặng bên nhẹ.
Cúp điện thoại, Triệu Nam Thiên bắt đầu bận rộn, không lâu sau, trên bàn bày ra một bàn đĩa đồ ăn tinh xảo.
Tính toán thời gian, Tô Mục Tuyết chắc cũn sắp tới thì phải?
Đang suy nghĩ, điện thoại trong tay reo lên, là Tô Mục Tuyết gọi tới.
Triệu Nam Thiên chau mày, đột nhiên có dự cảm, chắc bữa tối hôm nay phải uổng công chuẩn bị rồi.
Quả nhiên điện thoại kết nối thì nghe được giọng áy náy của Tô Mục Tuyết: “Thật là ngại quá, hôm nay hơi bận nên mới gọi cho anh vào lúc này.”