Chương 787
Khác với không khí ở nhà họ Tô, rất lạnh lẽo, ngoài người nhà họ Tô ở ra thì cũng chỉ toàn là người làm. Cả một gia đình ở cùng nhau sẽ chỉ nói về chuyện công việc, không khí vô cùng ngột ngạt.
Đâu đâu cũng có người làm và không được phép thoải mái nô đùa.
Lúc này Mục Tuyết mới nhớ ra và nói : “Hiểu Mân à, chị có chuẩn bị quà cho em này.”
Cô quay sang nhìn Triệu Nam Thiên trách:
“Sao anh còn đứng ở đó, mau mang quà đến đây cho em.”
Triệu Nam Thiên phục tùng như người ở vậy, ngoan ngoãn mang đồ tới.
Hiểu Mân vừa nhìn thấy món đồ trên tay Triệu Nam Thiên, mắt liền sáng lên, nhưng vì sợ bị mắng nên mới không dám đưa tay ra giành lấy.
Mục Tuyết cầm món quà, đưa cho Hiểu Mân :
“Đây là quà chị tặng em,sau này những lúc học xong mệt thì có thể dùng nó để giải trí nhé.”
Hiểu Mân rất bất ngờ nói:
“Chị à,đây thật sự là quà tặng cho em ạ?”
“Tất nhiên rồi, đây là quà mua cho em đó, có thấy thích không?”
Hiểu Mân gật đầu lia lịa,nhưng không dám nhân, cậu bé biết đồ này rất đắt, nên liền quay sang nhìn mẹ với vẻ mặt mong chờ.
Mẹ cậu bé đơ một lúc, rồi nói ra lời thật lòng, lúc nãy đúng là cũng cảm thấy có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy món quà của Tô Mục Tuyết, thì những điều không vui đó đều tan biến hết rồi.
Cô ta đoán được là Mục Tuyết lần đầu tiên tới sẽ mang quà, nhưng không ngờ món quà lại quý giá như vậy.
Ngày trước cô ta từng tìm hiểu, chiếc máy tính này rẻ nhất là mười năm mười sáu triệu, nhưng nếu là mẫu mới nhất thì còn đắt hơn nữa.
Lần đầu tới mà đã tặng cho Hiểu Mân món quà đắt đỏ như vậy, khiến cô ta không biết nên làm thế nào?
Vốn dĩ định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt thích thú của con trai thì không thể mở lời được.
Không biết nên nói gì nên chỉ đành ngồi một chỗ khen Mục Tuyết hết lời.
Lúc này, anh cả lên tiếng:
“Hiểu Mân, món quà này quá quý giá, con không thể nhận được hơn nữa con còn nhỏ như vậy chưa dùng được đâu.”
Dù không muốn nhưng mẹ Hiểu Mân đành phải nói thêm vào :
“Đúng vậy đấy Mục Tuyết, món quà này chị không thể nhận được, nhưng mọi người xin nhận tấm lòng của em.”
Hiểu Mân đầy thất vong nói:
“Chị Mục Tuyết, món quà này em không thể nhận được, chị đừng giận nhé!”
Mục Tuyết xoa đầu cậu bé hỏi: “Có phải vì em không thích không?”
Cậu bé vừa nói vừa chớp mắt:
“Em thích lắm!”
Ngô Mục Tuyết cầm chiếc máy tính đưa cho Hiểu Mân và nói:
“Đồ chị tặng em mà, em thích thì cứ nhận lấy, không sao cả.”