Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 747

Không phải cô ta keo kiệt mà là Thư Vũ là người không có ý chí, hoàn toàn chỉ là một kẻ ăn bám.

Rõ ràng vẫn đang học đại học, cũng không biết mỗi tháng làm cái gì mà chỉ tính phí sinh hoạt hàng tháng cũng đã hơn chín triệu.

Tiền ăn ở ở đại học lại không đắt, nào có dùng tới một khoản chi tiêu lớn như vậy?

Hơn nữa, từ sau khi cha đi, tình hình kinh tế trong nhà cũng không tốt, nếu là con cái nhà bình thường, chỉ sợ đã ra ngoài kiếm việc vừa học vừa làm rồi.

Thư Vũ thì giỏi rồi, mỗi lần được nghỉ đều ở lỳ trong nhà chơi trò chơi, chỉ riêng tiền mua nhân vật, mua đạo cụ cho trò chơi cũng đã tốn hơn chục triệu rồi.

Gia đình nào có thể để nó phá hoại như thế?

Trong cơn giận dữ, cô ta đã xóa trò chơi của Thư Vũ, đồng thời cũng xóa luôn toàn bộ đạo cụ trong trò chơi, kết quả là hai chị em đã cãi nhau.

Mẹ Thư chẳng nói chẳng rằng, lập tức lấy tiền riêng của mình mua lại toàn bộ cho Thư Vũ.

Lúc ấy, Thư Trúc tức phát khóc. Tiền lương một tháng của cô ta mới được hơn hai mươi triệu, trừ những khoản chi tiêu gia đình, còn một nửa phải đưa cho cậu em trai này làm phí sinh hoạt hàng tháng.

Cô ta muốn mua một bộ quần áo mới cũng phải suy đi nghĩ lại, vậy mà mẹ cô ta lại cho phép em trai cô ta tiêu xài phung phí.

Về phần mẹ cô ta, mặc dù có tiền lương hưu nhưng đều gửi tiết kiệm, không tiêu đồng nào.

Ngoài miệng thì nói là để dưỡng già nhưng thật ra Thư Trúc hiểu rõ, bà ta để dành tiền mua nhà cho em trai cô ta.

Trước đây, cô ta không muốn tranh giành, làm con gái, sớm muộn gì cũng phải gả đi, mà cô ta cũng lười tranh giành những thứ này với em trai mình.

Nhưng số tiền hôm nay thì khác, đây là số tiền vì nể mặt Triệu Nam Thiên nên cô Tưởng mới bồi thường nhiều như vậy.

Vỗn dĩ cô ta đã cảm thấy bản thân nợ Triệu Nam Thiên khi cầm số tiền này trong tay, nếu như lại đưa cho em trai cô ta, vậy sẽ thành cái gì?

Mẹ Thư có chút không vui: “Xem con nói gì kìa, đều là người một nhà, phân biệt của chị của em cái gì, những gì mà tương lai em trai con có, còn không phải là của con sao?”

Thư Vũ cùng hùa theo: “Đúng đúng đúng, mẹ nói không sai. Chị, sau này những gì của em không phải cũng là của chị sao?”

Thư Trúc giận không chịu được, dứt khoát ngồi một bên không nói tiếng nào.

Mẹ Thư cảm thấy không tiện nói thêm gì nữa, dù sao số tiền này cũng là tiền bồi thường của con gái bà ta, không tiện tự ý động vào.

Vì thế, bà ta chỉ dành dặn dò: “Thư Vũ, con cũng vậy, tương lai cố gắng kiếm tiền, đừng chăm chăm vào chị con. Những năm này, chị con đi làm cũng không dành dụm được cái gì, giữ ít tiền phòng thân là đúng.”

“Mẹ, không phải vì con suy nghĩ cho tương lai sao. Mẹ vừa nói chị con chia tay với chủ nhiệm Thôi rồi, vậy công việc của con phải làm sao?”

Mẹ Thư cảm thấy có lý, cũng quên luôn chuyện tiền bạc: “Đúng vậy, Thư Trúc, con nói lại với Thôi Phong xem, xem xem có thể chắc chắn công việc của Thư Vũ không?”

“Mẹ, con cũng đã chia tay với Thôi Phong rồi, mẹ bảo con đi xin anh ấy, con biết mở miệng thế nào? Lại nói, đều làm chung một bệnh viện, sau này chúng con phải ở chung thế nào nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK