Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386

Ngược lại không phải muốn thị uy với Tô Mục Tuyết mà là lúc này nhanh chóng giật ra rất dễ dàng làm cho người khác hiểu rằng hai người có tật giật mình.

Cô ta thừa nhận mình rất có hảo cảm đối với Triệu Nam Thiên, nhất là khi trải qua sự việc ngày hôm nay việc này càng thêm không muốn để cho Triệu Nam Thiên khó chịu, mỗi tiếng nói cử động tất cả đều thay như đang thay anh suy nghĩ.

Còn hai người Từ Minh và Tiểu Ngũ từ lúc Tô Mục Tuyết xuất hiện trong nháy mắt cũng đã đứng yên tại chỗ, trong lòng có một giọng nói nói cho hai người biết ngày hôm nay sợ là sẽ phải có một hồi thế chiến rồi!

Đối với Vương Như Nguyệt đột nhiên lấy lòng khiến Tô Mục Tuyết cũng có chút thoải mái, trong chốc lát không nói thêm gì.

Triệu Nam Thiên đột nhiên lên tiếng, gấp gáp vội vàng giới thiệu: “Đây chính là người tôi đã nói với cô, chị Như Nguyệt.”

Tô Mục Tuyết nhíu nhíu chân mày, Triệu Nam Thiên từng nói qua một lần rằng anh có một người chị nuôi, lúc đó cô cũng không có để chuyện ấy ở trong lòng, cho tới hôm nay phát hiện đúng là có người này nên nhất thời không biết xử sự làm sao.

Cô cũng nhanh chóng đổi một khuôn mặt tươi cười, nói: “Chào chị, tôi là người chủ cho anh ấy thuê nhà. Cũng không biết tại sao đồn công an lại gọi cho tôi tới đây.”

Chủ cho thuê nhà?

Triệu Nam Thiên đứng tại chỗ cười khổ, cách xưng hô này thật đúng là chuẩn xác.

Tuy nhiên anh cũng không chắc về thái độ của Tô Mục Tuyết, cũng không biết trên mặt cô tràn đầy ý cười có phải là sự yên tĩnh trước cơn bão táp không?

Hai người trước mắt còn nửa tháng trong thời kỳ khảo sát. Anh rất sợ bởi vì chuyện này làm cho Tô Mục Tuyết này sinh hiềm nghi trong lòng.

Nghĩ đến đây anh liền thầm chửi rủa cái cô Đường Bảo Khiết kia một hồi!

Vương Như Nguyệt bên canh tự nhiên cười nói tiếp: “Chủ cho thuê nhà? Vậy là chủ nhà rồi!!”

Chị ấy buông tay Triệu Nam Thiên ra rồi nói: “Đừng như vậy xa lạ, cô và Nam Thiên giống nhau, cứ gọi tôi là chị Như Nguyệt là được. Ngày hôm nay nếu không phải nhờ cậu ấy thì tôi và cái quán nhỏ kia cũng đã bị người ta phá hủy, cô tới thật đúng lúc, về sau nếu có thể hãy quản lý cậu ấy tốt hơn, đừng để cậu ấy làm ra mấy chuyện như vậy. Bằng không lần sau không may mắn như thế này đâu!”

Tô Mục Tuyết cũng không biết vì sao cô không khơi dậy được địch ý đối với Vương Như Nguyệt, ban đầu cô cũng cảm thấy cần phòng bị nhưng sau khi chị ấy nói mấy câu liền tiêu tán mất.

Cô liếc mắt nhìn thoáng qua Triệu Nam Thiên, hỏi: “Thật không? Anh ấy từ lúc nào trở nên có bản lãnh vậy chứ? Hơn nữa tôi chỉ là chủ cho thuê nhà, nào dám quản anh ấy?”

Triệu Nam Thiên không dám nói tiếp, cũng không biết lúc này nên nói thêm gì.

Tuy nhiên thấy Vương Như Nguyệt đem cô kéo qua một bên, hai cô gái vừa rồi còn vừa nói chuyện vừa cười khiến tâm tình căng thẳng của anh lúc này mới lặng lẽ thả lỏng một chút.

Từ Minh cùng Tiểu Ngũ trốn cách đó không xa, mắt thấy hai cô gái kia ở chung một chỗ nói chuyện khoái trá cũng không tranh giành tình nhân hay đánh đập tàn nhẫn như trong tưởng tượng, ai nấy đều kinh ngạc, miệng cũng không khép lại được.

Bọn họ nhanh chóng đi tới trước mặt Triệu Nam Thiên, nhao nhao giơ ngón tay cái nói: “Anh Thiên, thật tài giỏi nha!”

Triệu Nam Thiên bó tay toàn tập nào có tâm tình theo bọn họ bày trò bông đùa, cẩn thận dặn dò một câu: “Lát nữa trở về chớ nói lung tung.”

Hai người liếc nhau cười hắc hắc: “Anh Thiên, anh yên tâm, bọn em hiểu mà!”

Triệu Nam Thiên thấy bọn họ hiểu lầm quan hệ của mình và Vương Như Nguyệt nhưng cũng lười giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK