Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854

Khương Sông thấy dáng người Triệu Nam Thiên cường tráng, vốn là còn hơi kiêng dè, kết quả nhìn thấy đối phương liên tục né tránh.

Trong lòng nhất thời liền đã nắm chắc, chỉ mặt gọi tên quát mắng, “Họ Triệu kia, con mẹ nó anh có bản lĩnh đừng chạy, phá hoại hôn nhân của chị tôi, con mẹ nó anh không phải con người?”

Triệu Nam Thiên né tránh không kịp, bị anh ta một đạp, đạp trúng bắp chân.

Ngay sau đó, nắm đấm của anh ta lại liên tiếp giáng xuống.

Triệu Nam Thiên cố nén cơn tức rốt cuộc bộc phát, nắm một cánh tay Khương Sông, trong nháy mắt khống chế anh ta.

Khương Sông giãy giụa một chút: “Anh thả tôi ra, họ Triệu kia, có bản lĩnh anh thả tôi ra!”

“Khương Sông, cậu còn nhỏ, chuyện này cậu đừng lẫn lộn, chờ một lát nữa gặp chị cậu, chị ấy sẽ tự mình giải thích với cậu!”

“Giải thích? Còn có cái gì có thể giải thích? Tôi cho anh biết, đời tôi chỉ nhận một mình anh Chí Bình là anh rể, anh mơ cũng đừng có mở!”

Triệu Nam Thiên chán nản, làm sao lại gặp một tên không biết tốt xấu như tên này?

Giảng đạo lý lại cũng không hiểu, hết lần này tới lần khác còn không thể mạnh tay, nhất là mẹ Khương bên kia đã tiến lên, anh càng thêm bó tay bó chân.

Khương Sông thấy không thoát khỏi, vội vàng hô: “Mẹ nhanh cứu con!”

Khương mụ mụ bảo vệ con xông lên trước, “Họ Triệu, cậu có bản lãnh thì nhắm vào tôi, dám động đến Khương Sống, tôi liều mạng với cậu!”

Triệu Nam Thiên lần này xem như cảm nhận được Tôn Chí Bình vô cùng khó giải quyết, vốn không cần động thủ, chỉ dăm ba câu nói, liền châm ngòi mẹ con nhà họ Khương trừng mắt đối với mình.

Anh ta đánh cũng không đánh được, chửi cũng không chửi được, trong lòng vậy liền buồn bực.

“Dì à, dì đừng nóng vội, cháu cùng Khương Sông đùa giỡn thôi.”

Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể buông ra cậu ta ra.

Không có nghĩ rằng, Khương Sông không biết tốt xấu, trở tay vung một đấm.

Triệu Nam Thiên chú ý mẹ Khương đang ở bên cạnh, không chú ý tới, bị cậu ta một đấm vào trúng gương mặt.

Lợi lập tức liền sưng lên, hắn lè lưỡi liếm liếm, có chút vị mặn.

Khương Sông kích động, còn muốn đi đến đấm một cái nữa, kết quả bị một ánh mắt Triệu Nam Thiên dọa sợ.

Triệu Nam Thiên lau đi khóe miệng, anh ta không phải Bồ Tát, có thể nhẫn nại đến mức độ như vừa rồi đã là giới hạn.

Nếu như Khương Sông lại không biết tốt xấu, anh ta cũng liền không còn khách sáo, dứt khoát buộc tay chân ném vào phía sau cốp xe, giao tất cả cho Khương Bích Kiều xử lý!

Mẹ Khương vội vàng kéo con trai ra sau lưng: “Cậu còn nhìn cái gì, phá hoại gia đình người khác, cậu còn có lý lắm sao?”

Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi, “Dì à, coi như dì không tin cháu, chẳng lẽ còn không tin con gái dì sao? Khương Bích Kiều là chị cháu, sự việc căn bản cũng không phải là như thế, dì theo cháu lên xe, đến lúc đó, chị Kiêu sẽ giải thích hết tất cả cho dì!”

Mẹ Khương cười lạnh: “Không cần cậu nói, tôi cũng phải tìm Khương Bích Kiều hỏi cho rõ, người đàn ông tốt như Chí Bình, con bé không biết quý trọng, con bé còn muốn cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK