Chương 752
Nghe thấy vậy, anh cũng nghĩ thông, thì ra Tương Hồng Thảo làm vậy vị muốn trả ơn cho Mã Hùng Dũng.
Tương Hồng Thảo chống cằm: “Tôi thấy người như cậu rất thú vị. Nếu chúng ta quen biết nhau sớm hơn mấy ngày, có lẽ tôi thật sự sẽ bỏ Mã Hùng Dũng, không thèm quan tâm tới anh ta nữa!”
Triệu Nam Thiên không biết cô ta nói thật hay giả, cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Chị Hồng Thảo, cô đừng có dọa tôi, tôi nhát gan lắm.”
Tương Hồng Thảo cười như không cười: “Cậu nhát gan? Sao tôi không nhìn ra? Vừa rồi lúc cậu xử lý cái tên Thư Vũ kia trông rất đẹp trai, lúc trước cậu làm gì?”
“Còn có thể làm gì, làm lính nghèo thôi.”
Hai mắt Tương Hồng Thảo sáng lên: “Thật sao? Từ nhỏ tôi đã thích quân nhân rồi, ôi chao, tôi hối hận rồi!”
“Hối hận cái gì?”
“Không nên hòa giải với Thư Trúc, nên để cho anh Mã ngồi tù, sau đó lấy tiền của anh ta rồi bỏ trốn với cậu!”
Nói xong, cô ta hất rơi chiếc giày cao gót trên chân mình, bàn chân đeo tất đen lúc có lúc không, không ngừng cọ lên bắp chân của Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên ngồi im: “Chị Hồng Thảo, cô thuộc họ lừa à, sao lại đá người ta thế?”
Tương Hồng Thảo liếc mắt một cái: “Chậc chậc, tôi thích đá người đấy, thì sao? Hiện tại hối hận cũng đã muộn, tôi sẽ không nói dối cậu nữa. Tiền đặt cọc của anh Mã là bảy con số, đủ để chúng ta đi khỏi nơi này!”
Triệu Nam Thiên nhấp một ngụm cà phê: “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ cho cô một câu trả lời.”
Trong khi nói, anh lấy trong túi ra một tờ tiền và ấn nó xuống dưới ly cà phê.
“Hôm nay tôi mời, chúng ta đi trước đi, còn có việc phải xử lý!”
Tương Hồng Thảo cũng không có đứng dậy, ánh mắt sa vào bóng lưng đang rời đi của Triệu Nam Thiên, cô ta khẽ mỉm cười.
Một người đàn ông rất thú vị, không ham tiền và không vụng trộm, quả thực là hiếm có khó tìm!
Không biết sau này theo Vương Như Nguyệt rồi, còn có cơ hội gặp lại anh nữa không?
Không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, người bị hại đã ký vào giấy dàn xếp hoà giải, phần còn lại thì nộp tiền bảo lãnh, chiếm một con số không nhỏ.
Sau khi rời quán cà phê, Triệu Nam Thiên kiểm tra thời gian, lúc đó là bốn giờ chiều.
Sau khi suy xét xong bèn gửi một tin nhắn văn bản cho Tô Mục Tuyết: “Hôm nay tan tầm có đúng giờ không?”
Chờ một lúc lâu không thấy hồi âm, nhưng lại nhận được điện thoại của Khổng Như Nguyệt.
“Anh Nam Thiên, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang có chút việc bên ngoài.”
Triệu Nam Thiên linh tính rằng cuộc gọi của Khổng NhưNguyệt có liên quan đến công việc.
Quả nhiên là như vậy, theo những gì cô ta nói, hôm nay Tôn Chí Bình đã đến tìm trưởng khoa Uông với thái độ cứng rắn và yêu cầu anh ta phải từ bỏ chức vụ của mình.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, cô nói với trưởng khoa Uông xin đợi thêm hai ngày, nội trong hai ngày tới nếu vẫn không có kết quả, tôi sẽ chủ động từ chức để không làm khó trưởng khoa Uông.”
Kết quả? Kết quả là gì?
Dường như là anh Nam Thiên muốn giải quyết công bằng với Tôn Chí Bình trong vòng hai ngày?