Chương 14
“Ông nội mày kêu tao tới!”
Yết hầu của tên mặt thẹo chuyển động, một cục đờm đặc bay tới.
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu thoáng qua, “Móa mày! Muốn giả làm hảo hán với ông đây đúng không? Ông đây sẽ cho mày làm!”
Dứt lời, anh bắt lấy nửa đoạn côn gỗ trong tay tàn nhẫn đâm tới!
Xì!
Tên mặt thẹo chỉ cảm thấy phần cổ chợt lạnh, quay đầu nhìn lại, hồn phách đều thiếu chút bị dọa bay mất.
Nửa đoạn côn gỗ tốt xấu gì cũng đài chừng cánh tay lại bị cắm thật sâu vào trong đất.
Rốt cục phải có lực lượng mạnh tới mức nào mới làm được như vậy?
Lại thêm phần cổ bị gỗ đâm rách một đường, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.
Lại đối mặt với ánh mắt Triệu Nam Thiên, tên mặt thẹo thiếu chút nữa bị hù tới đái ra quần. Nếu không phải người từng liếm máu trên đầu đao tuyệt đối không thể có được ánh mắt đáng sợ như thế!
Gã ta nhận thua, thế nhưng đám đàn em đang ở bên cạnh nhìn, gã ta không thể sợ chết một cách không có tiền đồ như vậy.
Gã ta đang chờ Triệu Nam Thiên cho gã ta một bậc thang, sau đó thuận thế đi xuống.
Triệu Nam Thiên lại không nghĩ vậy, anh giẫm bàn tay tên mặt theo dưới chân, cầm lấy nửa đoạn côn gỗ khác chuẩn bị đâm xuống.
Tên mặt thẹo lập tức kinh sợ, “Đừng… Đừng… Xin anh! Tôi nhận thua!”
Nếu một côn này rơi xuống, chắc chắn bàn tay gã ta sẽ bị đâm thủng.
Gã ta chỉ có thể dựa vào một thân sức lực để kiếm cơm, nếu sau này gã ta cầm côn không vững, còn có ai sợ gã ta nữa?
Triệu Nam Thiên cũng không làm khó gã ta, “Bớt nói nhảm, rốt cuộc là ai?”
Tên khốn này lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, giữa hai người cũng chẳng có thù hận sâu sắc gì, làm khó bọn họ cũng chẳng có tác dụng.
Lại nói nếu thật sự đánh người tới mức phải vào viện, sợ rằng anh lại phải bồi thường tiền thuốc men.
Hiện tại chút tiền lương ít ỏi của anh thật sự không đánh nổi.
“Điện thoại là đại ca của tôi gọi tới, cố chủ là ai tôi cũng không biết.”
Tên mặt thẹo nói xong lại trộm nhìn sắc mặt Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên không tỏ thái độ, móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng.
Ánh mắt thâm thúy của anh khiến người ta không thể nhìn thấu.
Tên mặt thẹo vội vàng thu hồi tầm mắt, hỉ nộ không lộ, loại người như vậy là khó chơi nhất.
Gã ta biết hôm nay gã ta đá nhầm tấm sắt rồi, cũng không dám tiếp tục ngang ngược.
Đi lên vài bước, móc bật lửa từ trong túi ra.
Thừa lúc châm lửa, gã ta nhỏ giọng nói: “Người buông lời là Ngụy Bắc Minh, nói là đánh kiểu đẩy người vào chỗ chết…”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bả vai gã ta sau đó đứng dậy rời đi.
Anh không xuống núi mà quay trở về trang viên Vân Đình.
Tên lưu manh Ngụy Bắc Minh kia cũng dám tính toán anh?
Vậy thật xấu hổ, chuyện tốt của mày ông đây nhất định phải phá!