Chương 776
Nhưng khi nghe đến “chú cảnh sát” từ một mỹ nhân như vậy, không có cách nào phá vỡ sự bình tĩnh, cũng không có cách nào giữ lấy chút nghiêm túc cuối cùng.
Anh ta buông ra nói: “Được rồi, lần này tôi chỉ cảnh cáo cô, về sau tái phạm mà bị tôi bắt được, tôi trực tiếp ghi giấy phạt cho cô!”
Đợi cho chiếc xe chạy trở lại trên đường, Tô Mục Tuyết mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có vẻ không khí trong xe có chút buồn tẻ, cô liền bật nhạc lên.
Đợi cho xe đi lên đường cao tốc, cô mới giải thích: “Anh vẫn còn giận em à?”
Triệu Nam Thiên không biết nên trả lời cuộc đối thoại này như thế nào, nếu nói không tức giận thì điều đó là không thể.
Bất cứ ai khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi diễn ra như thế nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Tô Mục Tuyết nhìn thẳng vào mặt anh ta và nói tiếp: “Từ Hoa Dương đã trở lại vào buổi sáng hôm nay chúng em gặp nhau và nói về công việc trong cả ngày. Không có bất cứ vấn đề nào khác ngoài chuyện công việc cả!”
“Em không cần giải thích với anh chuyện này.”
“Anh có nghe hay không đó là chuyện của anh, còn em nói hay không lại là chuyện của em. Nếu anh không nghe em giải thích rõ ràng thì trong mắt anh em sẽ là loại người gì?”
Triệu Nam Thiên quay đầu lại, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ xe.
Tô Mục Tuyết lo lắng giải thích cho bản thân mình, chắc cũng nên quan tâm đến ý kiến của anh.
Từ quan điểm lý trí mà nói, đây có vẻ là một dấu hiệu tốt.
Nhưng tất cả những gì diễn ra ngày hôm nay khiến anh rơi vào trạng thái như bị dao cứa vào cổ họng.
Có trời mới biết hôm nay anh phải chịu loại áp lực gì để kìm nén bản thân không đưa tay đấm vào khuôn mặt khó chịu của Từ Hoa Dương.
Thấy Triệu Nam Thiên không lên tiếng, Tô Mục Tuyết tiếp tục giải thích: “Nếu anh không tin, em có thể cho anh số điện thoại của thư ký hôm nay đi cùng em, anh có thể tự mình gọi điện thoại hỏi cô ấy! Hôm nay cô ấy đã đi theo em cả buổi. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ ở một mình với Từ Hoa Dương!”
“Cô ấy là thư ký của em, dĩ nhiên phải giúp em nói chuyện.”
Tô Mộc Tuyết nhướn đôi lông mày: “Triệu Nam Thiên, em như thế này đã đủ thành ý giải thích mọi chuyện cho anh rồi, anh nếu như cứ nói chuyện như thế này, vậy thì cũng không có gì cần nói nữa.”
Triệu Nam Thiên quay đầu lại: “Được, vậy anh sẽ nghe em giải thích.”
Tô Mục Tuyết cũng đau khổ, chỉ có thể nói ra rõ ràng.
“Hoa là do Từ Hoa Dương chuẩn bị, em không biết trước được chuyện đó. Anh ta chỉ nói với em khi tôi chuẩn bị đến công ty. Em còn có thể làm gì vào lúc đó, cứ giả vờ như không nhìn thấy sao? Như thế không được sao?”
“Hơn nữa sự hợp tác giữa tập đoàn Đại Phong và tập đoàn nhà họ Tô sắp diễn ra. Tài chính TM, công ty mà anh ta đang là đại diện phía sau, hiện nó đang là vị cứu tinh của tập đoàn nhà họ Tô. Em không thể qua mặt anh ta như thế được, đúng không?”
“Em không nói dối anh. Từ khi Từ Hoa Dương trở về Đông Châu đến nay anh ta đều nhờ người gửi cho tôi một bó hoa mỗi ngày.”
“Triệu Nam Thiên, chúng ta ở đây đều là người lớn. Ở bên ngoài ai thích ai, ai theo đuổi ta, ai tặng quà ai, chúng ta đều không có cách nào ngăn cản, cũng không có tư cách gì ngăn cản.”
“Nhưng em có thể cam đoan với anh rằng những bó hoa mà Từ Hoa Dương gửi tặng em, chúng đều không có ngoại lệ, tất cả em đều tặng lại cho thư ký của mình!”
“Tôi đúng là thích hoa loa kèn, nhưng không phải hoa do ai tặng tôi cũng nhận đâu!”