Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 914

Miêu Quốc Khạnh ngược lại cũng không quan trọng lắm, tùy tiện đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống: “Sao vậy? Mày có ý kiến gì sao Vu Chiến? Không phải tao xem thường mày nhưng mà mày có thể lấy ra được sáu mươi triệu sao?”

Vu Chiến nắm chặt tay lại thành nắm đấm, anh ta thật sự không có sáu mươi triệu đó nhưng ở trước mặt Miêu Quốc Khánh tỏ ra sợ hãi, sau này làm gì còn mặt mũi mà theo đuổi Lý Khả Hân được nữa?

Anh ta liền quay qua lôi kéo Triệu Nam Thiên sang một bên: “Nam Thiên, cậu có……”

Triệu Nam Thiên không đợi anh ta nói xong, đã rút một tấm thẻ từ trong ví ra đưa tới.

Vu Chiến sững sờ: “Nam Thiên……”

Triệu Nam Thiên vỗ vỗ vai anh ta: “Anh em với nhau không cần nói lời khách sáo, bên trong có ba trăm triệu. Mật khẩu lát nữa tôi sẽ nói cho cậu. Tôi gần đây cũng không có việc gì gấp cần dùng tới tiền, cậu cầm đi mà đập vào mặt tên cháu trai kia đi.”

Hốc mắt Vu Chiến đều đỏ cả lên: “Anh em tốt, tôi cái gì cũng không nói, khẳng định tháng sau sẽ trả lại cho cậu!”

Nói xong anh ta quay người nhìn về phía Miêu Quốc Khánh: “Không phải chỉ là sáu mươi triệu thôi sao, ông đây trả cho mày. Về sau nhớ kỹ cách Lý Khả Hân xa một chút, nếu không tao gặp mày ở đâu sẽ đánh mày ở đó!”

Miêu Quốc Khánh đứng lên: “Ái chà, nhóc con cứ ở đó mà hống hách, mày chạy đi mượn tiền, cái này có thể coi là đàn ông sao?”

Vu Chiến cũng không tức giận: “Tao cũng không phải anh hùng, chỉ là anh em tao có bản lĩnh, tao tới nhờ vả thì sao, mày không phục?”

Miêu Quốc Khánh nhìn Triệu Nam Thiên giọng điệu khó chịu hỏi: “Mày là ai? Cũng là người vùng Giang Bắc, trước kia sao tao chưa từng thấy mày?”

Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Tao họ Triệu, là bạn của Vu Chiến, mày có ý kiến gì?”

Thần sắc Miêu Quốc Khánh bất định: “Chỉ là muốn nhắc nhở mày một chút, tên nhóc này cũng chỉ là một tài xế chạy xe trực tuyến, con mẹ nó sáu mươi triệu cũng không ít, nó có thể trả cho mày sao?”

“Cho dù có như vậy cũng không cần mày quan tâm, cậu ta là anh em của tao, tao tự nguyện!”

“Tốt, nhóc con mày có chắc mình không sao không?”

Triệu Nam Thiên không để ý tới uy hiếp của anh ta: “Tao cũng nhắc nhở mày một câu, thời đại bây giờ đã đề cao tự do yêu đương, nếu cứ ép duyên kiểu đó tao nhất định không để chúng mày thành công đâu!”

Anh tiến lên phía trước một bước nhìn thẳng vào mắt của Miêu Quốc Khánh nói: “Có thế đi xem mắt nhưng nếu Lý Khả Hân không đồng ý thì tao khuyên mày tuyệt đối không nên dùng vũ lực!”

Miêu Quốc Khánh híp mắt: “Con mẹ nó mày là ai? Có quan hệ gì với Lý Khả Hân? Tại sao nói chuyện ngang ngược như vậy?”

“Tao là anh trai của Lý Khả Hân, hôm nay cũng may là tao không có mặt ở đó, nếu không bây giờ mày đã nằm viện rồi chứ không đứng ở đây đâu!”

“Được, họ Triệu đúng không, tao nói cho mày biết, tao chắc chắn sẽ có được Lý Khả Hân! Nếu mày có bản lãnh sao bây giờ không giết tao luôn đi?”

Triệu Nam Thiên cũng không phản ứng lại, nơi này là đồn công an, ở đây đánh người? Trừ phi đầu anh có vấn đề.

Ở trên địa bàn vùng Giang Bắc này, muốn dạy giỗ một tên như Miêu Quốc Khanh luôn luôn sẽ có biện pháp!

Lý Khả Hân đứng một bên thấy bầu không khí không ổn, vội vàng tiến lên giữ chặt lấy Triệu Nam Thiên: “Anh Thiên bỏ đi mà, em cũng không có sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK