Chương 794
Tô Mục Tuyết vẫy vẫy tay, “Anh qua đây nhìn xem.”
Triệu Nam Thiên vào phòng, căn phòng này trước kia là của anh, vốn dĩ đã ít đồ vật, trông có vẻ hơi trống rỗng.
Kết quả bị Tô Mục Tuyết giày vò như thế, trong phòng lập tức liền có thêm vẻ thiếu nữ ngay.
Góc tường có thêm không ít búp bê, trên tường có không ít tranh dán tường, ngay cả một cái góc phòng cũng được trang trí tỉ mỉ.
Một căn phòng ngủ bình thường ban đầu, sau khi Tô Mục Tuyết vào ở, đã lập tức trở nên có chút không giống, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt.
Triệu Nam Thiên cảm thán, quả nhiên phụ nữ là một loại sinh vật thần kỳ, có thể dễ dàng thay đổi không khí bên người.
“Nhìn cái gì?”
Anh nói ngoài miệng như vậy, ánh mắt đã rơi xuống rồi.
Kết quả vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, trong ngăn tủ to to nhỏ nhỏ, treo đầy nội y với đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc.
Cơ thể không tự chủ được mà kéo căng, trong đầu cũng hiện ra một hình ảnh đẹp đẽ.
Tô Mục Tuyết thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, quay đầu nhìn lại, xấu hổ giận dữ sững sờ ngay tại chỗ.
Cô đóng cửa tủ quần áo lại “rầm” một tiếng, sắc mặt đỏ bừng quát lớn: “Anh nhìn cái gì đấy?”
“Không phải em bảo anh nhìn sao?”
“Ai bảo anh nhìn loạn, em bảo anh xem dụng cụ gia đình!”
Triệu Nam Thiên trợn tròn mắt: “Đồ dùng trong nhà, sao thế?”
“Ở đâu ra?”
“Không nhớ rõ, khi còn bé đã có rồi!”
“Anh có biết đây là đồ dùng trong nhà gì không?”
“Hình như là gỗ lim, không biết, cụ thể thì không tìm hiểu…”
Tô Mục Tuyết chán nản, còn gỗ lim nữa…
Trong đầu tên này toàn là cái gì vậy?
Tô Mục Tuyết gõ gõ tủ quần áo, “Anh có biết gỗ lim rất quý báu không!”
Triệu Nam Thiên gật đầu, ra hiệu mình có biết rõ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó cái gì? Đây chính là đồ rất đáng tiền, nhìn nhãn hiệu này đi, ít nhất phải có lịch sử mấy chục năm, nếu là đặt ở trong tay người có thu thập, chắc chắn sẽ coi là bảo bối, anh lại dùng để đựng quần áo?”
“Tủ quần áo không dùng để đựng quần áo còn có thể làm gì? Bày nó ở bên trong lồng thủy tinh, cúng bái?”
Triệu Nam Thiên muốn hút thuốc theo thói quen, kết quả bị Tô Mục Tuyết quát lớn một tiếng, “Đừng hút thuốc ở trong phòng của em!”
Phòng của em?
Triệu Nam Thiên đã nói đến khóe miệng lại nhịn về, không sai, bây giờ chỗ này đúng là phòng của Tô Mục Tuyết.
Anh ngượng ngùng cười một tiếng, cài thuốc lá lên vành tai.