Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 797

Rốt cuộc có phải tiếp tục công việc ở Giang Uyển hay không, Triệu Nam Thiên vẫn luôn không quyết định được.

Hôm nay Khổng Như Nguyệt gọi điện thoại tới, anh nói, để trưởng khoa Uông cho mình thêm thời gian hai ngày.

Nhưng trong vòng hai ngày, Khương Bích Kiều có thể giải quyết được Tôn Chí Bình sao?

Anh không chắc chắn

Hôm sau, Triệu Nam Thiên rời giường từ sớm, đánh một bộ Quân Thể Quyền trên nóc nhà.

Đã lâu chưa từng rèn luyện, có chút không quen tay, nhưng mà vẫn may là cơ thể còn chịu nổi.

Nhìn bụng dưới hơi phình ra, Triệu Nam Thiên không khỏi cười khổ, xem ra sau này phải chú ý thói quen ăn uống rồi.

“Ở đây thật thoải mái, a, còn có mặt trời mới mọc, thật là đẹp!”

Tô Mục Tuyết cũng đi theo sau, duỗi lưng một cái để lộ ra đường cong, ánh sáng mặt trời mọc chiếu lên trên khuôn mặt.

Làn da của cô vốn đã trơn bóng, giờ phút này lại thánh khiết giống như tiên nữ.

Triệu Nam Thiên nhìn mà sững sốt.

Tô Mục Tuyết phát hiện ra ánh mắt của anh, cắn chặt bờ môi hỏi một câu, “Nhìn cái gì đấy?”

Triệu Nam Thiên bật thốt lên nói: “Em thật xinh đẹp!”

Tô Mục Tuyết có chút đắc ý nhếch cằm lên: “Còn cần anh nói sao!”

Bầu không khí không tệ, Triệu Nam Thiên đang muốn phát triển thêm một bước, kết quả bị tên nhóc Triệu Hiểu Mân phá hỏng.

“Chị Tô, ăn cơm thôi!”

“Thằng nhóc thối!” Triệu Nam Thiên nói thầm một câu, đi theo xuống tầng.

Từ khi tham gia quân ngũ thì rất ít khi về nhà, một bữa sáng rất đơn giản lại làm cho anh tìm được hồi ức từ nhỏ.

Bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có dưa muối do mẹ làm, phối hợp với một bát cháo nhuyễn, nói là mỹ vị nhân gian cũng không đủ.

Tô Mục Tuyết đang ăn cơm, chợt phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, thuận tiện hỏi, “Hiểu Mân, em không ăn cơm, nhìn chị làm gì?”

Hiểu Mân cắn đũa nói, “Chị Tô, chị ăn cơm nhã nhặn quá, không giống với chú nhỏ của em, ăn như hổ đói, như như quỷ chết đói đầu thai vậy!”

Người cả nhà đều bật cười, Tô Mục Tuyết cũng không nhịn được mỉm cười.

Toàn bộ lễ nghi của cô đều là do thầy dạy lễ nghi chuyên môn huấn luyện từ nhỏ, đừng nói ăn cơm, ngay cả uống nước, đi đường, lên xe xuống xe, một cái nhăn mày một nụ cười, nhấm nuốt đều có nghiên cứu riêng.

Nhỏ là chi tiết sinh hoạt, lớn là về mọi mặt.

Đừng nói có thể học không được trong phút chốc, cho dù bắt chước cũng sẽ chỉ dở dở ương ương.

Cho nên mới nói, ba đời mới có thể nuôi ra một quý tộc, lời này cũng không quá đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK