Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1055

Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì vậy?

Có quan tâm đến nhiệm vụ lần này không?

Thật sự không sợ bị lộ thân phận sao?

Càng nghĩ, Bạch Phương Thảo càng cảm thấy bực mình, trước đây chắc là cô bị điên rồi mới không phản đối mà còn cố giữ anh lại tổ hành động.

Cửu Vinh đã phải sắp xếp lần hành động này rất lâu, nếu như Triệu Nam Thiên làm ảnh hưởng đến hành động năm vùng lần này thì cô cảm thấy bản thân mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!

Tính tình của Cao Thanh Hương cũng giống một thùng thuốc nổ, nếu không thì trước đây cũng sẽ không giúp cậu bé kia cùng với Triệu Nam Thiên.

Mấy năm nay dáng vẻ của cô ta đã thay đổi rất nhiều nhưng tính cách vẫn nóng nảy như trước.

Chẳng qua là vì đã kết hôn nên mới bớt đi một chút mà thôi.

Nếu như bình thường thì chắc chắn hai người đã cãi nhau to từ lâu rồi.

Nhưng lúc nấy khi cô ta nhìn thoáng qua Triệu Nam Thiên thì tự nhiên lại mong quan hệ của hai người bọn họ không bị công khai ra bên ngoài.

Tuy rằng cô không thẹn với lòng mình, nhưng còn những đồng nghiệp xung quanh thì sao, họ sẽ nghĩ như thế nào?

Cô ta nói với thái độ gân như cầu xin: ương Dự Quang, coi như là tôi cầu xin anh đi, chuyện này chúng ta về nhà rồi từ từ nói sau, đừng làm ầm ï ở đơn vị có được không!”

Vương Dự Quang thấy Cao Thanh Hương đột nhiên hạ giọng nên càng khẳng định suy đoán của mình: “Sao, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì? Không phả anh ta là mối tình đầu của cô đấy chứ?”

Cao Thanh Hương có phần trốn tránh nói: “Anh nói linh tỉnh cái gì đấy!”

Vương Dự Quang mỉa mai: “Tôi nói linh tỉnh?”

“Ừ thì cũng đúng, là tôi nói linh tinh, đấy không phải mối tình đầu của cô mà là người mà cô thầm thương trộm nhới”

“Cô thích người ta suốt mấy năm cấp ba mà người ta lại không thèm để ý đến côi”

“Anh ta nhập ngũ, cô còn ở nhà chờ anh ta mấy năm liền, nếu cô hối hận rồi thì đi mà tìm anh ta đi!”

“Để tôi nghĩ lại xem, hình như anh ta tên là Triệu Nam Thiên?”

“Cao Thanh Hương, tôi nói có sai không?”

“Trước đây tôi có nghe bạn học của cô nói anh ta xuất ngũ rồi, lúc nào thì hai người sẽ lén lút ở bên nhau?”

Cao Thanh Hương không trả lời mà chỉ vung tay tát cho anh ta một cái: “Anh cút đi cho tôi!”

Mặt của Vương Dự Quang đỏ lên: “Cô dám vì người ngoài mà đánh tôi?”

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy tức giận định nhấc tay lên tát lại cô!

Đúng lúc này, Triệu Nam Thiên quát †o một tiếng: “Dừng tay lại!”

Anh căn bản không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn vào đây.

Dưới con mắt thờ ơ của Bạch Phương Thảo, Triệu Nam Thiên nhanh chóng tiến đến tóm lấy cổ tay của Vương Dự Quang.

Vương Dự Quang quay lại nhìn anh: “Anh là ai, cút đi chỗ khác!”

Triệu Nam Thiên kéo tay anh ta đi: “Chủ nhiệm Vương đúng không? Có chuyện gì thì chúng ta đi ra ngoài rồi từ từ nói, ở đây đông người, lỡ như có chuyện gì truyền ra bên ngoài thì cũng không tốt cho anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK