Chương 763
Tô Mục Tuyết trái lại thì tướng mạo cùng khí chất khỏi phải bàn rồi, vừa nhìn đã biết là con cái xuất thân từ gia đình giàu có.
Cơ thể tràn đầy sức sống, da dẻ mềm mại một cách vô lý. Từ lần tiếp xúc ngày trước đã khiến cô ta không thể không đố kỵ.
Nhưng đó cũng chỉ là ngày trước thôi, tới giờ cũng đã khá lâu rồi, mắt không thấy thì tim không đau.
Nói gì thì nói, cả hai người đều là về làm dâu, cạnh tranh những cái này cũng chả có ý nghĩa gì.
Nhưng sau này cả hai người đều sống cùng một mái nhà, dù không muốn nhưng sẽ phải chạm mặt thường xuyên. Có sự so sánh sẽ có sự phân tranh cao thấp, nghĩ đến đã thấy khó chịu, giống như so sánh một con thiên nga và một con vịt vậy.
Không khó tưởng tượng lúc Triệu Nam Thiên chuyển về nhà cũ sống, chắc chắn cũng sẽ đưa theo Tô Mục Tuyết về nuông chiều, việc khó việc khổ chắc chắc sẽ không bắt cô phải làm.
Mà người ta cũng là cô cả, mấy việc đấy chắc cũng chả biết làm.
Cuối cùng thì ai làm? Rồi tất cả sẽ đổ lên đầu cô ta hết thôi.
Cho dù Triệu Nam Thiên đã có thể tự chi trả chi phí sinh hoạt riêng nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy không thoải mái.
Ôi…Tô Mục Tuyết tới nhà họ Triệu này lập tức sẽ biến thành công chúa ngồi chỉ tay năm ngón thôi!
Giờ thì hay rồi, cô ta lại biến thành người hầu kẻ hạ cho Tô Mục Tuyết.
Ngay cả bữa cơm hôm nay, so với bữa tất niên ngày tết còn thịnh soạn hơn.
Mẹ chồng dùng tiền riêng đích thân đi chợ mua rất nhiều đồ ăn ngon.
Hồi trước tổ chức sinh nhật cho cô ta, trong nhà cũng chỉ chuẩn bị vào món ăn, còn không bằng một nửa số hôm nay.
Vốn dĩ cũng chẳng sao, từ nãy khi nấu cơm cô ta đã thấy không thoải mái, nhưng nhịn một chút là lại hết.
Cuối cùng nghe con trai nói vậy giống như đổ thêm dầu vào lửa, cảm giác như đứa con trai mình tận tay nuôi dưỡng cũng quay ra chê bai mình.
Cái suy nghĩ ấy không ngừng bao lấy tâm trí cô ta, không cách nào khống chế được.
Triệu Hiểu Mân vu vơ nói, sau đó lại thỏ thẻ đáng thương: “Bà ơi con đói rồi, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa ạ?”
“Sao thế, con mèo tham ăn này không đợi được nữa à?” Bà Triệu cười hiền dịu, sau đó nói: “Đi tìm đôi đũa, rồi ăn cái gì đó đi.”
“Thật sao ạ?” Triệu Hiểu Mân tung tăng giơ tay lên với lấy con cua. Nhưng vừa đưa tới một nửa liền bị ai đó đánh vào tay.
Chị dâu trách mắng: “Con nhìn con xem, dù gì cũng đã là học sinh trung học, còn làm mấy trò đấy? Đây là chuẩn bị cho chú thím của con, tuỳ tiện ăn như thế còn ra thể thống gì?”
Hiểu Mân tủi thân: “Nhưng bà nội cũng cho phép con ăn rồi…”
Chị dâu không thương xót nói: “Như thế cũng không được, đợi cô Mục Tuyết đến lại nói nhà chúng ta không có giáo dục. Đi vào làm bài tập đi, đói thì ăn mỳ gói, mẹ không gọi thì không được ra ngoài!”
Hiểu Mân dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, bị mẹ mắng như vậy hai mắt cũng đã đỏ hoe rồi.
Chị dâu nhìn thấy vậy cũng rất đau lòng, nhưng cô ta chỉ đơn thuần là trong lòng khó chịu, lại đang không có chỗ xả nên chỉ đành giận cá chém thớt.