Chương 277
Trong khoảnh khắc cửa mở, một đống mùi phức tạp bay ra từ bên trong, có mùi máu tanh nhàn nhạt, có mùi cồn dày đặc, còn có chen lẫn trong đó mùi thối.
Bà ta nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn, người đi ra chính là Triệu Nam Thiên!
Quần áo trên người rách mấy chỗ, trên quần áo dính đầy vết máu, này còn chưa tính, trên mặt còn bầm tím mấy chỗ, chỗ trán còn có vết máu chảy xuống, trông thảm thương như chó mất chủ.
Không chờ anh tới gần, dì Đào còn ngửi được một luồng rất dày đặc mùi nước tiểu khai.
Không cần Triệu Nam Thiên mở miệng, bà ta tự mình sắp xếp lại hình ảnh vừa nãy trong não, nhất định là bị người ta dạy dỗ một trận nên thân, sợ đến mức không nói được, không những thế còn phải dập đầu nhận sai, sau đó mới được người ta thả ra.
Dì Đào càng nghĩ càng buồn bực, loại oắt con vô dụng này, nhìn một lúc đã thấy ghét bỏ, buồn nôn, nếu thật sự xây dựng mối quan hệ với nhà họ Tô, chi bằng lấy đao giết bà đi cho xong!
Vì loại này oắt con vô dụng này, lại khiến bà ta phải lá mặt lá trái cùng với loại người như Vương Triều Khải?
Có điều dì Đào ngẫm lại cũng bình thường trở lại, dù sao Tô Mục Tuyết đã hứa rằng chỉ cần chuyện ngày hôm nay giải quyết xong cô sẽ kết thúc quan hệ với người bảo vệ.
Nghĩ đến đây, bà ta thiếu kiên nhẫn khiển trách một câu: “Rác rưởi, chỉ biết gây phiền toái!”
Vương Triều Khải cũng theo hư tình giả ý khách sáo: “Dì Đào, tên nhóc đó trẻ tuổi nóng tính, không trách cậu ấy! Bà yên tâm, ngày hôm nay tôi nhất định phải cố gắng giáo huấn đám nhóc con này, cái gì mà ân oán chứ? Đánh người ta thành như vậy, quả thực quá vô pháp vô thiên!”
Dứt tiếng, anh ta nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Như thế nào, không có sao chứ ? Đều là người một nhà, cấp dưới không biết nặng nhẹ, để cậu chịu ủy khuất rồi.”
Triệu Nam Thiên còn ở trong trạng thái đờ đẫn, vừa nãy anh ở bên trong nghe thấy có người tông cửa, tưởng đối phương có người đến giúp, kết quả mở cửa đã nhìn thấy như vậy.
Một tên mập hư tình giả ý, tuy rằng không biết thân phận người này, có điều nghe giọng điệu của ông ta, hẳn là ông chủ hội Hoàng Đình.
Còn về sự xuất hiện của chị Đào xuất hiện khiến Triệu Nam Thiên có chút bất ngờ, là trùng hợp, hay còn là vì nguyên nhân khác ?
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người chẳng lẽ… bà ta là vì mình mà đến?
Dì Đào không thích anh, điều này rất rõ ràng!
Triệu Nam Thiên không nghĩ ra, rốt cuộc là vì nguyên do gì lại làm bà ta xuất hiện ở đây.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một khả năng, là do Tô Mục Tuyết!
Nhưng mối quan hệ giữa Tô Mục Tuyết cùng dì Đào nước với lửa, cô ấy làm thế nào để cầu xin người mẹ kế này ?
Triệu Nam Thiên mơ hồ có loại cảm giác không thoải mái, chỉ sợ là giữa hai người đã xây dựng một loại hiệp nghị nào đó.
Có điều giờ khắc này đầu óc ảm đạm, anh căn bản không nghĩ được nhiều như thế.
Trên người mùi máu tanh cứ kích thích thần kinh, đôi tay nhuốm máu lỏng ra lại nắm, vừa nãy nếu không phải dì Đào ngay lập tức mở miệng, anh chắc chắn sẽ đẩy ngã người mập mạp ở khoảng cách gần nhất kia.
Triệu Nam Thiên nỗ lực điều chỉnh tâm trạng của chính mình, đối với lời nói của dì Đào, đương nhiên không có câu trả lời trả lời.
Dì Đào thấy anh không tiếp lời, sầm mặt lại dạy dỗ: “Còn ngây ngốc ở đây làm gì? Cút nhanh lên, thứ mất mặt xấu hổ!”
Vương Triều Khải ngăn cản một câu: “Không thể đi, không thể đi, ngày hôm nay việc này trách tôi trị cấp dưới không nghiêm, nếu cậu bị thương ở hội Hoàng Đình, tiền thuốc thang lẽ ra nên do tôi chi trả!”