Chương 88
Đáng vì Tô Mục Tuyết mà đắc tội với người điên như vậy sao!
Anh ta muốn mở miệng, nhưng yết hầu bị kẹp chặt. Đừng nói tới cầu xin tha thứ, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh anh ta cũng không nói ra được.
Trong lúc bất chợt, một dòng khí nóng lăn dài dọc theo hai chân xuống đất!
La Cường cũng không tính là ngu dốt, vội vàng hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tô Mục Tuyết.
Vốn không cần anh ta mở miệng, Tô Mục Tuyết đã quát lớn, “Triệu Nam Thiên, anh muốn làm gì?”
Triệu Nam Thiên nhíu nhíu mày, lực tay chậm dần, “Xin lỗi!”
Ngụy Bắc Minh chợt nuốt nước bọt, vào thời điểm này mặt mũi gì cũng chỉ là chó má, mạng mới là quan trọng nhất.
“Xin… xin… xin lỗi… Tôi sai rồi!”
“Cô Tô, cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tôi!”
“Người anh em, xin anh tha cho tôi một mạng, sau này tôi không dám nữa…”
Dần dần, tốc độ nói chuyện của anh ta từ từ khôi phục bình thường, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên đã tràn đầy sợ hãi và e ngại.
Lúc này Triệu Nam Thiên mới quay đầu nhìn về phía Tô Mục Tuyết, “Còn giận không?”
Khóe mắt Tô Mục Tuyết ửng đỏ, lấy mu bàn tay xoa xoa, “Không giận nữa.”
Ngụy Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm, cả người như suy yếu ngồi liệt trên mặt đất.
Triệu Nam Thiên thu hồi ánh mắt, từ trên cao nhìn xuống nói, “Ngụy Bắc Minh, tôi là người không rộng lượng, nhất là kẻ dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, ai cắn cô một miếng tôi chắc chắn sẽ không cắn lại.”
Anh dừng một chút, sau đó giọng anh bỗng trở nên lạnh lẽo, “Nhưng tôi sẽ đánh gãy chân chó của người đó!”
Tiếng nói vừa phát ra, chỉ nghe một tiếng hét thảm, “A… A!”
Ngụy Bắc Minh túa mồ hôi lạnh nhễ nhại, đau tới ngất ngay tại chỗ.
Tô Mục Tuyết trực tiếp ngốc tại nguyên chỗ, đây là lần đầu tiên cô thấy được sự bá đạo và cường thế của Triệu Nam Thiên.
Ngay lúc cô cho rằng chuyện đã có kết thúc, song phương cũng có thể viên mãn trở về, không ngờ tới tên này còn chưa chịu dừng tay?
Muốn mắng anh nhưng lại không có lý do gì để mắng.
Muốn đánh anh lại không đành lòng.
Cuối cùng cô chỉ có thể tức giận tới giậm chân, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên cũng biến thành hận không được giết người.
Hùng Phi đứng bên cạnh chế nhạo, “Anh Thiên, từ lúc nào lòng dạ anh đã trở nên yếu mềm như vậy?”
Tô Mục Tuyết trợn trắng mắt, hai người điên!
La Cường nghe thấy lời này thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần người không chết, tất cả đều có chỗ trống để giảng hoà.
Bằng không, sợ rằng cuối cùng anh ta mới là người không thể chịu nổi.
Không có biện pháp, thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn!
Triệu Nam Thiên tiến lên phía trước xin lỗi, “Xấu hổ, cảnh sát La, lại thêm phiền toái cho anh rồi!”
La Cường cười gượng ép, “Không sao, không sao.”
Triệu Nam Thiên vươn hai tay ra, chủ động nói: “Đến đây đi, tôi đi với anh.”
Anh biết mình đánh Ngụy Bắc Minh thành như vậy kiểu gì cũng phải có khai báo rõ ràng.
Từ lúc động thủ anh đã biết.
Nhưng để anh chọn lại lần nữa?
Anh vẫn sự làm vậy!
Loại tiểu nhân như Ngụy Bắc Minh nếu không đánh anh ta thật đau một lần, sau này chắc chắn anh ta còn sẽ không kiêng nể gì cả.
Anh nhất định phải để Ngụy Bắc Minh hiểu được một đạo lý.
Muốn báo thù thì tìm anh, thủ đoạn gì anh cũng có thể nhận!
Nhưng nếu dám động vào một ngón tay của Tô Mục Tuyết, dù là Thiên Vương lão tử anh cũng không nể mặt!
Cảnh sát trẻ tuổi sau lưng không có tầm mắt, lại móc còng tay ra tiến lên muốn còng tay anh lại.
Hùng Phi trừng mắt liếc, “Cậu làm gì vậy?”
Triệu Nam Thiên đi lên đá Hùng Phi một đá, “Cút đi, cảnh sát La làm người không tệ, đừng để anh ấy khó xử!”