Chương 434
Triệu Nam Thiên còn muốn hỏi nữa, Tiểu Ngọc đã chuyển chủ đề: “Anh Thiên, anh không biết, con gái chỗ chúng tôi sùng bái anh nhiều ra sao đâu. Nếu anh muốn tìm bạn gái thì tôi có thể giới thiệu giúp anh! Anh nói đi, anh thích cô gái thế nào?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Tôi đã có gia đình rồi.”
Vẻ mặt của Tiểu Ngọc thất vọng: “Là thật hay giả vậy? Có phải là tổng giám đốc Vương không?”
Triệu Nam Thiên trợn mắt: “Không phải, đừng đoán mò, mau đi làm đi!”
Tiểu Ngọc thè lưỡi, cô ấy đè một ông già trên quầy rượu, hét lên với người pha chế: “Ly này tôi mời!”
Người pha chế đưa lên: “Anh Thiên, Tiểu Ngọc là một đoá hoa ở chỗ chúng tôi, tôi nhìn thấy cô ấy có ý với anh!”
Triệu Nam Thiên há hốc mồm, sao trải qua chuyện tối hôm qua thì anh lại trở thành người nổi tiếng ở đây rồi?
Mới ngồi chưa đầy nửa phút, lại bị người pha chế nhận ra.
Ly rượu này hơi ngấy, anh bèn hỏi: “Tổng giám đốc Vương đâu rồi?”
Người pha chế chỉ: “Chắc là trong văn phòng, tôi vừa mới thấy chị ấy đi lên.”
Triệu Nam Thiên lấy tiền ra đưa cho người pha chế: “Ly rượu này tôi tự trả, số tiền kia trả lại cho Tiểu Ngọc đi.”
Người pha chế không để bụng: “Hi, anh Thiên, anh và cô ấy còn khách sáo làm gì? Cô gái này kiếm tiền rất dễ, không uống thì uổng!”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi trước nay không tiêu tiền của phụ nữ! Còn nữa, Tiểu Ngọc kiếm tiền là tiền khổ cực mới có. Số tiền này cũng sạch sẽ, sau này nói năng chú ý một chút, lỡ như truyền tới tai cô gái người ta thì tổn thương biết bao?”
Thấy bóng lưng Triệu Nam Thiên lên lầu, người pha chế chửi một câu: “Xì, giả bộ ngây ngô!”
Anh ta nói xong, thì cầm số tiền nhét vào túi, chính lúc này có một bóng người nhanh chóng đi tới!
Người pha chế cười hi hi hỏi: “Ây, Tiểu Ngọc, sao cô về đây rồi?”
Anh ta tưởng Tiểu Ngọc không thấy, nhanh tay nhét tiền Triệu Nam Thiên đưa cho vào túi mình.
Kết quả không ngờ, Tiểu Ngọc lúc nãy đứng cách đó không xa, nghe rất rõ cuộc đối thoại giũa hai người họ.
Cô ấy đưa tay cướp lại số tiền kia, tay kia đổ nửa ly rượu còn lại mà Triệu Nam Thiên uống lên người đối phương.
Người pha chế lau mặt: “Bà mẹ, đồ gái điếm thối tha!”
Tiểu Ngọc lui về sau một bước, to giọng hỏi: “Sao, anh muốn đánh tôi ư?”
Người pha chế mất mặt, nóng lòng muốn thử ra tay: “Cô tưởng tôi không dám ư?”
Tiểu Ngọc tự tin lên tiếng: “Anh dám? Tôi về nói với anh Thiên, nói là anh ức hiếp tôi!”
Người pha chế hơi sợ hãi, miệng vẫn chưa phục: “Cô tưởng tôi sợ anh ta sao?”
Lần này Tiểu Ngọc không lui mà ngược lại tấn công, còn đưa gò má ra phía trước: “Anh thử đi!”
Người pha chế vỗ lên quầy rượu và nói: “Mau cút đi, ông đây không đánh nhau với phụ nữ!”
“Ai sợ ai? Sau này giữ miệng cho sạch sẽ chút, nếu không tôi chưa xong với anh đâu!”