Chương 463
Tô Mục Tuyết sững sờ, từ trước đến nay cô vẫn luôn cho rằng Triệu Nam Thiên tầm nhìn hạn hẹp, cũng không hiểu lối làm ăn buôn bán cho nên rất ít nói chuyện công việc với anh.
Kết quả không ngờ, hôm nay bị anh chất vấn như vậy, bản thân lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Tô Mục Tuyết ổn định tâm trạng, ý bảo anh nói tiếp.
Triệu Nam Thiên có chút tự giễu nói: “Tôi biết, cô và dì Mai giống nhau, cảm thấy một tên bảo vệ như tôi không xứng để tham gia quyết định chuyện của nhà họ Tô, chẳng qua là dì Mai thể hiện rõ ràng hơn thôi.”
Tô Mục Tuyết muốn cãi lại nhưng lại không thể mở miệng.
Triệu Nam Thiên lại nói tiếp: “Ví dụ như lần này đầu tư tài chính TM, tôi không cho là một mình Từ Hoa Dương có thể quyết định chiến lược tài chính mười mấy nghìn tỷ được.”
Tô Mục Tuyết phản bác: “Nhưng anh ta là người phụ trách khu vực Kỳ Nam của tài chính TM!”
Triệu Nam Thiên nghe cô nhắc tới điều này lại khó chịu: “Cô đừng quên, tài chính TM không phải của anh ta, nói khó nghe thì anh ta và tôi cũng đều là làm công như nhau cả thôi.”
Tô Mục Tuyết bĩu môi, lần đầu tiên phát hiện ra Triệu Nam Thiên lại có thể biện giải như vậy, tuy rằng đều là làm công nhưng có thể giống nhau sao?
Triệu Nam Thiên cũng không quên nhắc nhở: “Bản chất của những tên trùm tài chính này, nói trắng ra là tư bản đấu đá nhau, ham vốn mà thôi, cũng không phải là nhà từ thiện, nếu tập đoàn Tô Phong của các người thật sự sụp đổ, Từ Hoa Dương có quyền gì mà lấy tiền của công ty để giúp cô bù lỗ?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả, muốn đánh được thép thì bản thân phải cứng trước, nếu muốn được tài chính TM rót vốn đầu tư thì bản thân tập đoàn Tô Phong phải vững chãi đã, đạo lý này chắc cô cũng hiểu rõ!”
Tô Mục Tuyết ngơ ngẩn, như thể cảm thấy mấy lời Triệu Nam Thiên nói đều là ngụy biện, nhưng lại không biết nên cãi lại như thế nào.
Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, thật lâu sau mới dò hỏi một câu: “Triệu Nam Thiên, sao tôi lại cảm thấy hôm nay anh không giống trước đây chút nào vậy?”
Triệu Nam Thiên hỏi cô: “Không có gì là không giống cả, chẳng qua trước kia các người đều cảm thấy tôi là một bảo vệ nhỏ bé, thấp cổ bé họng, chưa từng thấy tôi nói chuyện nghiêm túc thôi.”
Tô Mục Tuyết bị nói trúng tim đen, có chút mất tự nhiên giải thích: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Hôm nay giọng điệu của Triệu Nam Thiên cứng cỏi đến kỳ lạ: “Thật ra có một câu này tôi muốn nói cho cô biết từ lâu rồi, Triệu Nam Thiên tôi không vô dụng như nhà họ Tô các người nghĩ. Chẳng qua là cái xã hội hám làm giàu nhau này, tất cả mọi người đều dùng tiền tài và địa vị để đánh giá người khác thôi, dì Mai cũng vậy, cô cũng vậy, nên tôi không muốn tranh luận làm gì.”
Tô Mục Tuyết lập tức ngây người, dùng tiền tài và địa vị để đánh giá một người, chẳng lẽ là sai sao?
“Tôi biết, chắc chắn cô cho là Từ Hoa Dương có bản lĩnh hơn tôi, anh ta có thể giúp cô kéo được vốn đầu tư hay không, tôi không có gì để đánh giá. Nhưng nếu anh ta muốn thông qua chuyện này để nắm chặt yết hầu của tập đoàn Tô Phong trong thời điểm mấu chốt thì quả thật rất dễ dàng!”
Tô Mục Tuyết biết những lời Triệu Nam Thiên nói là thật, nhưng trong trí nhớ của cô trước đây, Từ Hoa Dương không phải là loại tiểu nhân đê tiện như vậy.
Vì vậy bèn phản bác anh một câu: “Anh ta không phải người như vậy.”
Phát hiện Tô Mục Tuyết cả đêm đều biện giải cho Từ Hoa Dương, Triệu Nam Thiên cũng không muốn phí lời nữa: “Được rồi, nhưng gì cần nói tôi đều nói xong cả rồi, có nghe hay không là việc của cô.”
Thấy Triệu Nam Thiên muốn đi, Tô Mục Tuyết vội hỏi: “Anh đi đâu?”
“Nếu như cô không muốn đuổi tôi đi thì tôi sẽ xuống lầu ngủ một đêm, ngày mai bớt chút thời gian chúng ta đi làm thủ tục đi.”