Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến nay Đại Bảo không biết thì ra làm việc cũng có thể vui như thế, đôi mắt to tròn long lanh cười híp lại.

Lý Thanh Vận cũng bật cười, giơ tay xoa đầu Đại Bảo.

"Nhóc con, mệt rồi đúng không, vào phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay ra đi, tiện thể nhìn xem em trai có tè không, nếu tè thì thay tã lót, mẹ đun ít nước ấm cho con tắm, nhìn con bẩn thế này, như là chui ra từ đống bụi bẩn ấy." Cô nói xong còn ghét bỏ phủi phủi tay.

Đại Bảo "vâng" một tiếng, vui vẻ lao vào phòng lấy quần áo, giống như viên đạn nhỏ vậy.

Lý Thanh Vận đun một nồi nước to, đổ nước lạnh vào một chậu lớn, mùa hè tắm rửa thì nước chỉ cần hơi ấm là được, nếu như không phải nước giếng quá lạnh, thì cũng không cân thêm nước nóng.

Lý Thanh Vận tắm rửa kỳ cọ cho Đại Bảo từ đầu xuống chân, kỳ cọ mọi ngóc ngách mới tắm sạch được cho thằng bé.

Trời mùa hè, vừa mệt vừa nóng, cả người đầy mồ hôi.

Hai mẹ con lại cùng nhau tắm cho Nhị Bảo, Nhị Bảo ở trong nước chơi vui chết đi được, còn không muốn đi ra.

Đuổi Đại bảo đi ngủ trưa, Lý Thanh Vận lại len lén đổi sữa bột cho Nhị Bảo uống, thằng nhóc uống xong thì ngủ ngon lành.

Đặt thằng bé nằm bên cạnh anh cả, nhìn hai anh em ngủ say sưa, Lý Thanh Vận lần đầu tiên làm mẹ có loại cảm giác không nói nên lời.

Trong nhà có một cái đồng hồ để bàn Cố Đình Chu mang về, tắm rửa cho hai anh em xong, Lý Thanh Vận nhìn đồng hồ thấy cũng gần hai giờ chiều rồi, vừa mệt vừa buồn ngủ, lấy nước còn dư trong nồi, ở trong bếp lau chùi sơ sơ cho mình một chút, cũng nằm trên giường ngủ cùng hai đứa nhỏ.

Cô không biết, lúc này, anh lính Cố Đình Chu đang ở nơi xa cũng xảy ra tình huống bất ngờ.

Cố Đình Chu nằm mơ, mơ thấy có người hỏi mình, có nguyện vọng gì muốn thực hiện hay không.

Cả cuộc đời này công danh lợi lộc gì anh cũng đều có cả rồi, cũng chẳng còn mong muốn gì khác nữa. Chỉ có một chuyện duy nhất hối hận chính là không thể chăm sóc tốt cho hai đứa con của mình, nợ bọn chúng rất nhiều, nếu nói anh muốn thực hiện hiện nguyện vọng gì, thế thì anh muốn bắt đầu lại từ đầu, ở bên cạnh chăm sóc hai đứa con thật tốt, cho chúng nó một gia đình hạnh phúc.

Kết quả ngủ một giấc tỉnh dậy, anh nhận ra thế mà mình đã quay trở về ba mươi năm trước.

Lúc này Đại Bảo vẫn còn là một đứa bé hơn bốn tuổi, Nhị Bảo cũng mới vừa tròn năm tháng, vợ trước của anh cũng chưa đi đến bước đó, tất cả vẫn còn kịp.

Anh vốn là một người không mê tín, thế mà lần đầu tiên trong đời cảm thấy biết ơn thần phật, đã cho anh một cơ hội để có thể làm lại một lần nữa.

Cố Đình Chu năm mươi lăm tuổi đã không còn sự non nớt, trở thành một người đàn ông chững chạc, thành thục.

Còn về vợ trước, bởi vì bị từ hôn, thêm việc cô ấy và người nhà của cô ấy làm trời làm đất, cho nên anh vẫn luôn hờ hững với cô ấy, cũng chưa từng quan tâm hỏi han, lúc vừa biết được cô bị một tên buôn người lừa dối, gặp chuyện ngoài ý muốn rồi bỏ mạng, anh cảm thấy ghét cô ấy cay đắng, và như vứt bỏ được một thứ phiền phức. Sau này khi đã trải qua nhiều chuyện, mới bắt đầu suy nghĩ lại chính mình, cũng cảm thông cho người phụ nữ đáng thương đó, cô ấy cả đời không được ai yêu thương, cho nên người khác tỏ ra thiện ý với cô ấy một chút thôi, cô ấy đã không hề do dự mà lao vào như một con thiêu thân.

Nhớ về những chuyện trước đây, mặc dù cô ấy làm ra nhiều chuyện không đúng, chỉ lo cho bản thân, lòng tham không đáy, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, nhưng dù gì cô ấy cũng là mẹ ruột của hai đứa nhỏ, nếu như bản thân mình đối xử với cô tốt thêm một chút, dẫn dắt nhiều hơn một chút, thì cuối cùng cũng sẽ không trở thành như vậy.

Anh đã quyết định, vì bọn trẻ, anh sẽ quan tâm đến vợ mình nhiều hơn, cố gắng chỉ dẫn để cô trở thành một người vợ một người mẹ tốt, nếu như thật sự cô là bùn nhão không trát nổi tường, thì anh chỉ có thể dứt khoát chấm dứt, lựa chọn ly hôn.

Nhưng anh quyết sẽ không lựa chọn tái hôn, cho dù chuyển nghề trở về cũng sẽ ở bên đám nhỏ, cũng sẽ không bỏ lại chúng nó nữa.

Nghĩ đến đây, anh không thể chờ nổi muốn gặp hai đứa con trai, hiện giờ Nhị Bảo mới năm tháng tuổi, chính là lúc vui vẻ nhất, anh dường như đã bỏ lỡ tuổi thơ của hai con mình.

"Đình Chu, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, thế nào, vết thương có còn đau hay không?" Lúc Cố Đình Chu đang suy nghĩ đến mê mẩn, thì một người đàn ông mặc quần áo bộ đội đẩy cửa đi vào.

Thời điểm Cố Đình Chu sống lại đúng vào thời gian kiếp trước ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương, khi tỉnh dậy anh đang nằm trên giường bệnh, còn hỏi ý tá mới hiểu đại khái thời gian và tình hình hiện tại.

"Vẫn ổn, không có yếu ớt thế đâu." Cố Đình Chu trả lời một cách tự nhiên.

Người đàn ông này tên là Giang Phàm, cho tới giờ vẫn luôn là bạn tốt của anh, đời trước bọn họ là anh em tình cảm thắm thiết, nhớ đến cảnh ngộ đời trước của gia đình Giang Phàm, anh cũng thổn thức không thôi.

"Đình Chu, tôi muốn trịnh trọng nhận lỗi với cậu, xin lỗi, là tôi quá liều lĩnh, hại cậu vì cứu tôi mà bị thương nghiêm trọng, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể làm được thì sẽ cố hết sức.' Giang Phàm chân thành nói.

Lần này hai người cùng nhau dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, Giang Phàm quá liều lĩnh, suýt chút nữa thì đã trúng kế, trong giây phút quan trọng, Cố Đình Chu đã cứu Giang Phàm một mạng, nhưng anh cũng bị đạn bắn vào đùi.

Hiện tại đã lấy đạn ra, bắp chân vẫn còn đau âm ỉ, nhưng đối với anh mà nói vẫn trong phạm vi mình có thể chịu đựng được.

Nghe Giang Phàm nói, Cố Đình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ, tôi muốn xuất viện về quê nghỉ ngơi, lần này bị thương, hẳn là đoàn sẽ cho nghỉ một thời gian dài, tôi muốn trở về thăm vợ con, nhưng tình trạng hiện giờ của tôi chắc là không tiện đi tàu hỏa, phiền cậu sắp xếp cho tôi một chiếc xe."

Giang Phàm là con cháu đời thứ hai trong gia đình quân đội thứ thiệt, nhà có tiên có quyền có thế, sắp xếp một chiếc xe đưa người về cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Sắp xếp xe thì không vấn đề gì, nhưng cậu vừa mới làm phẫu thuật xong, hay là chờ bác sĩ đồng ý cho cậu xuất viện đã rồi lại nói tiếp, nhỡ đâu vết thương ở chân bị nhiễm trùng, cậu có cần chân nữa hay không? Cậu cũng đâu muốn cả đời này dừng chân bỏ nghề ở đây đâu đúng không?" Giang Phàm tận tình khuyên bảo.

Cố Đình Chu trâm ngâm một lúc, nghĩ quả thật cũng không cần gấp gáp quá làm gì, hơn nữa còn có các loại báo cáo cần thời gian xử lý, bèn đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK