Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật lòng, cô hoàn toàn không nhớ nổi cảm giác đau đớn của nguyên thân khi sinh Đại Bảo và Nhị Bảo trước đây.

Có một cách giải thích rằng, cơ thể người mẹ sẽ quên đi cảm giác đau đớn trong lúc mang thai và sinh sản, để phục vụ cho lần sinh sản sau này.

Cho nên cả thời gian đón tết, đều là những cảm xúc mong ngóng chờ đợi xen lẫn với khổ sở đau đớn.

Ba mươi tết vừa qua, mùng một mùng hai cũng theo nhau tới.

Chốc lát đã hết Tết.

Năm nay ở trong quân khu nên cũng không có họ hàng để đi thăm chúc tết.

Bọn họ chỉ qua lại với nhà họ Giang, mời qua lại lẫn nhau bữa cơm coi như là một bữa tất niên. Bởi vì quan hệ với lãnh đạo lớn, nên bọn họ cũng không dám qua lại quá trắng trợn, tặng quà cáp cũng đều là những đồ ăn không đáng tiền, may mà mọi người cũng không ghét bỏ, đều nhận hết.

Mười lăm tháng giêng, âm ï hết ngày nguyên tiêu, quân khu có hội diễn văn nghệ của đoàn văn công.

Đại Bảo rất muốn đi xem.

Mẹ Cố vẫn luôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Lý Thanh Vận không muốn ra ngoài chen chúc, mấy loại biểu diễn đặc sắc này ở đời sau cô đã xem nhiều rồi, mấy loại tiết mục thế này cô hoàn toàn không có hứng thú.

"Vậy mẹ đưa Đại Bảo đi xem đi, con và Nhị Bảo ở nhà." Cố Đình Chu không yên tâm để Lý Thanh Vận đã lớn bụng ở nhà một mình.

"Mọi người muốn đi xem thì đi đi, một mình con ở nhà cũng được." Lý Thanh Vận vội vàng lên tiếng.

"Vậy được rồi, mẹ đưa Đại Bảo đi, con ở nhà với vợ con đi, nhưng phải chú ý chút, tính ngày thì cũng gần đến rồi." Mẹ Cố nói.

Hai tháng nữa là Nhị Bảo tròn hai tuổi, một ngày ở nhà thôi đã không chịu được, thấy bà nội đưa anh trai đi mà không cho mình theo, thì sốt ruột.

Vội vàng đưa tay lên nói: "Bà nội, xem, Nhị Bảo muốn xem."

Mẹ Cố đành phải bế thằng bé theo, ba bà cháu ra ngoài, chỉ còn lại hai vợ chồng ở nhà.

Bọn họ mới ra ngoài chưa được bao lâu.

Bỗng nhiên Lý Thanh Vận cảm thấy bụng mình co rút đau đớn mấy giây, ngay sau đó đã bình thường trở lại.

Cô đang nghĩ có phải là do bản thân gần đến ngày sinh nên căng thẳng quá mức.

Vì thế cô lấy một quyến sách ra đọc, điều chỉnh lại cảm xúc.

Khoảng hai mươi phút sau, thì cái cảm giác đau đớn co rút đó lại đến, lần này thời gian kéo dài từ mấy giây đến mười mấy giây, rồi lại bình thường trở lại.

Mặc dù đau đớn vẫn còn trong khả năng chịu đựng được, nhưng trước đây chưa từng thế này, Lý Thanh Vận cảm thấy không đúng, có phải sắp sinh rồi không?

"Cố Đình Chu, em cảm thấy không ổn, hay là chúng ta đến bệnh viện đi."

Cố Đình Chu nghe xong, không nói hai lời, vào phòng câm vật dụng chờ sinh mà Lý Thanh Vận đã sớm chuẩn bị từ trước, để lại một tờ giấy trong nhà, chuẩn bị bế cô đến bệnh viện.

May mà bệnh viện trong quân khu cũng gần, nếu không đi lại trong đêm tối thế này cũng rất khó khăn.

"Em vẫn có thể tự đi được, đến lúc nào em không đi được nữa thì anh hãy bế em.

Hai người giống như đang tản bộ chậm rãi đến bệnh viện.

Cả đoạn đường không có người nào.

Lúc đi đến cổng khu dành cho người nhà, bọn họ đụng phải một người phụ nữ hôi thối đang hò hét, trên tay xách hai thùng đi tới.

Người phụ nữ đó lấy khăn che mặt, trên lưng còn cống một đứa bé.

Nhìn thấy bọn họ đi tới thì tránh ra một chút, co rúm lại rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi Lý Thanh Vận đi qua mới chợt nhận ra, người phụ nữ đó chính là Trân Quế Chi đã lâu rồi không gặp.

Nhưng hiện giờ cô cũng không rảnh rỗi mà quan tâm người khác, bởi vì thời gian của cơn đau đẻ càng ngày càng gần nhau, vừa bắt đầu khoảng hai mươi phút một lần.

Hiện giờ có lẽ là mười phút lại quặn đau một lần.

Hơn nữa lần sau lại càng đau đớn hơn lần trước.

Thấy cô đau tới nỗi không thể động đậy, Cố Đình Chu sốt ruột tới mức mồ hôi đổ đầy đầu.

"Vợ à, em sao vậy, kiên trì kiên trì nào.”

Anh bế ngang cô lên, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Hai người đến bệnh viện, sau khi được bác sĩ trực ban kiểm tra thì phát hiện đã mở ba ngón tay rồi.

Vội vàng đẩy Lý Thanh Vận vào phòng sinh để chờ sinh.

T.ử c.u.ng co rút càng ngày càng thường xuyên, cơn đau xuất hiện càng lúc càng dày đặc, cảm giác đau cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Từ mười phút đau một lần đến ba phút, hai phút đau một lần.

Từng đợt từng đợt đau đớn quặn lên.

Cảm giác đau đớn thấu tim gan khiến Lý Thanh Vận không thở nổi, cắn chặt mu bàn tay mình, cuộn tròn người lại, ngón chân co quắp dán chặt lên ga giường trên giường sinh.

Trong miệng phát ra tiếng r.ên r.ỉ nhỏ nhặt. Cố Đình Chu không được cho phép vào trong phòng sinh cùng cô, lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng sinh.

Bởi vì cô đã từng sinh hai đứa trẻ, nên sinh nở cũng rất nhanh, nhưng cũng cơn đau đớn cũng ngày càng nhiều.

Vào trong khoảng nửa tiếng, khi bác sĩ kiểm tra một lần nữa, đã mở được mười ngón tay rồi.

Điều này có nghĩa là đứa bé có thể ra ngoài rồi.

Mặc dù đã vô cùng mệt mỏi, Lý Thanh Vận vẫn cố gắng ra sức dưới sự chỉ huy của bác sĩ.

Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình trống rỗng.

Sau đó là một tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.

Giờ phút này Lý Thanh Vận vô cùng tỉnh táo, đau đớn trên cơ thể dường như đã mất sạch, trái tim cũng dần dần hạ xuống.

Cả người trống rỗng, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn đèn trên trần nhà.

Lúc này cô chẳng nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng đã qua, có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.

Y tá làm sạch miệng mũi cho em bé xong, bế đến chỗ cô nói: "Chúc mừng cô, là một bé gái."

Nói xong thì để em bé lại gân để cô có thể nhìn rõ giới tính của em bé.

Sau khi Lý Thanh Vận gật đầu, y tá mới lấy tã quấn cho em bé, để bên cạnh Lý Thanh Vận.

Bác sĩ đang giúp Lý Thanh Vận xử lý vết thương lúc đẻ, cô không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn đứa trẻ ở bên cạnh mình.

Có một niềm hạnh phúc và chua xót không nói thành lời vọt lên trong lòng cô. Đây là con gái mà cô mong chờ đã lâu.

Là đứa bé mà trong tương lai cô sẽ dùng cả tính mạng mình để che chở.

Em bé sưng phù lên do ngâm trong nước ối, không nhìn ra là giống ai, chỉ có đôi mắt to và mí mắt cực kì giống cô.

Dường như bé cũng biết mẹ đã vô cùng khổ sở để sinh bé ra, không khóc không ầm ĩ nhìn mẹ mình.

Trái tim Lý Thanh Vận mềm nhũn, chỉ mong sao có thể yêu thương cưng chiều bé thật nhiều.

Cố Đình Chu ở ngoài phòng sinh cũng nhận được thông báo của bác sĩ: "Mẹ và con gái đều bình an."

Viết được Lý Thanh Vận bình an anh cũng yên tâm, giây tiếp theo, khi để ý đến giới tính của con, anh vui mừng tới nỗi chỉ muốn nhảy cẫng lên, đó là cô con gái mà anh mong muốn, thật là tốt. Đời này, cuối cùng anh cũng có một cô con gái rồi.

"Thằng hai này, vợ con đã sinh chưa?" Lúc này mẹ Cố dẫn theo hai đứa trẻ, vội vàng chạy tới.

Bà ấy dẫn hai đứa bé đi xem văn nghệ, ban đầu vui mừng hào hứng lắm, lúc xem được một nửa, Nhị Bảo khóc ầm lên đòi về nhà, không thể làm gì được, bà ấy chỉ có thể dẫn hai đứa bé trở về.

Không ngờ trong nhà không có ai, Đại Bảo đọc tờ giấy mà cha để lại, mới biết mẹ sắp sinh rồi.

Mẹ Cố vốn bảo thằng bé ở nhà trông em trai, nhưng thằng bé muốn được đi cùng để thăm mẹ, cuối cùng mẹ Cố không thể lay chuyển được, đành phải dẫn theo hai đứa cháu đi đến bệnh viện.

Lúc này mới đến nơi.

"Mẹ, đã sinh rồi, sinh rồi, mẹ và bé đều ổn hết." Cố Đình Chu vui mừng nói.

"Sinh trai hay gái?” Mẹ Cố khẩn trương hỏi.

"Có phải em gái không ạ?" Đại Bảo cũng nhìn về phía cha mình.

"Là con gái, là em gái mà Đại Bảo mong ước đó.” Cố Đình Chu vui mừng vỗ vỗ đầu con trai.

Đại Bảo nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.

"Con đã nói là em gái mà? Con đã có em gái thật rồi, haha."

Mẹ Cố cũng vui mừng vỗ bốp vào đùi: "Đẻ được con gái là quá mừng rồi, ngày mai mẹ sẽ gửi điện báo cho cha con.”

Y tá đứng ở bên cạnh nhìn cả nhà vui mừng cũng thấy vui lây, không nhịn được mà nở một nụ cười.

Những năm này phụ nữ sinh con gái, phần lớn chồng và mẹ chồng đều không vui, thậm chí có người còn mặc kệ cả sản phụ và em bé, bỏ đó rồi đi, các cô ấy cũng đã từng thấy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK