Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của mẹ Cố như vén tấm màn che trong lòng Cố Đình Xuyên, đúng vậy, anh ta luôn cảm thấy cha mẹ thích em trai hơn anh ta, thế nhưng thực tế thì cha mẹ lại chiếu cố chăm sóc anh ta nhiều hơn, mấy năm nay nếu như không phải ở chung với cha mẹ, cuộc sống của anh ta khẳng định không dễ dàng như bây giờ.

Nói là cha mẹ sống với anh ta, không bằng nói cha mẹ giúp đỡ anh ta, mấy năm nay tiền cha mẹ kiếm được đều tiêu trên người anh ta, dựa vào anh ta, không biết bao lâu mới có thể xây được một ngôi nhà ngói lớn, huống chỉ là còn dư tiền.

Thoáng chốc, anh ta xấu hổ đến đỏ mặt, cúi đầu.

Chị dâu cả Cố không nghĩ đến trong nhà lại có nhiều tiền như vậy, xây một căn nhà gói nhiều nhất chỉ tốn hơn năm trăm đồng, còn dư lại chia đều cho hai nhà thì mỗi nhà sẽ được hơn một trăm đồng tiền.

Cô ta lập tức sẽ sống trong một ngôi nhà gạch ngói, trong tay lại có nhiều tiên như vậy, thực sự là một niềm vui bất ngờ đập vào đầu cô ta, khiến cô ta hưng phấn đến mức không biết nói cái gì cho phải.

"Cha, con không cần tiền nữa, tiền hai người kiếm được đều bị con tiêu, con không có mặt mũi đối mặt với Đình Chu, chỉ cần xây cho con một ngôi nhà thôi, cuộc sống sau này con sẽ tự mình lo lấy. Số tiền còn lại cha trợ cấp cho gia đình Đình Chu đi, nhà em ấy là nhà đất, sau này không chừng cũng sẽ xây nhà ở, tiên này coi như là cha mẹ cho nhà thằng hai." Cố Đình Xuyên nghiêm túc nhìn cha Cố nói.

"Thằng cả, nếu như con có thể nghĩ như vậy thì cha cũng liên yên tâm rồi, chỉ cần sau này hai anh em các con hòa thuận, không lo được lo mất, vậy thì cuộc sống sau này nhất định không kém. Con trai của cha nên cha biết, số tiền này thằng hai sẽ không lấy, thằng bé có công việc có thể kiếm tiền, cha không lo lắng cho nó, con cũng đã ở bên hiếu thuận với chúng ta nhiêu năm, cha cũng một lần làm một người cha bất công, thiên vị con một chút, đưa số tiền này cho con sống tốt một chút, nuôi gia đình. Chỉ là chỉ có một lần, sẽ không có lần sau đâu.” Cha Cố nước mắt giàn giụa nhìn con trai lớn nói.

Trước đây cha Cố vẫn luôn cảm thấy thăng cả cần ông giúp đỡ, thế nhưng sau những chuyện xảy ra với Cố Đình Hoa, ông cũng thấy được, con người cần được rèn luyện, con cái đã lớn, không để cho bọn chúng chịu đựng mưa gió thì sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành, hiện tại xem ra, phân gia ở riêng cũng coi như là một quyết định khiến mọi người vui vẻ. "Cha..." Ánh mắt hai cha con chạm vào nhau, hết thảy đều không nói nên lời.

Chị dâu cả Cố thả lỏng thở ra một hơi, may là cha chồng không đồng ý, sao người đàn ông của cô ta lại ngốc như vậy chứ, tiền đến tay rồi còn muốn cho đi, có ngu ngốc hay không chứ, nhà thằng hai có tiền như vậy, cần anh ta để cho sao? Rõ ràng như vậy.

Vì vậy, chuyện phân gia trong nhà cứ như vậy mà định xuống.

Nằm ở trên giường, anh cả Cố lại nhớ đến mấy năm nay cha mẹ bỏ ra, sau này anh ta sẽ tự mình gánh vác cuộc sống của gia đình anh ta, trằn trọc không ngủ được.

Chị dâu cả Cố bởi vì chuẩn bị có nhà mới và lập tức có tiền mặt đến tay, hưng phấn đến mức không ngủ được.

"Anh véo em một cái đi, em không nằm mơ chứ? Chúng ta thực sự có thể ra riêng rồi?" Chị dâu cả Cố nhếch môi cười khúc khích.

"Ngu ngốc, anh cảnh cáo em trước, lần này anh đã thỏa mãn nguyện vọng ở em, ra ở riêng, sau này em ít gây rắc rối đi, sống thật tốt vào. Sau khi chia nhà, chúng ta cũng phải giống như nhà thằng hai vậy, có thứ gì tốt cũng phải mang cho hai người nếm thử một chút, ngày lễ ngày tết cũng phải báo đáp cha mẹ một chút.

Bây giờ bọn họ còn có thể làm việc kiếm công điểm, đừng nói đến chuyện ăn uống tiền lương, chờ đến khi hai người không thể làm việc được nữa, nếu như hai người nguyện ý theo hai chúng ta, anh liền tiếp nhận bọn họ, không cho phép em tức giận, nếu như hai người không muốn, chúng ta phải chu cấp tiền bạc cùng thức ăn, để hai người có thể dưỡng lão." Anh cả Cố nghiêm túc nói với chị dâu.

"Đó là đương nhiên, anh cả Cố, anh đừng nhìn người qua khe cửa, rồi coi thường người khác như vậy chứ, anh nghĩ đầu óc em bị hư rồi sao? Nhiều năm qua ngoại trừ việc không thể sinh con trai cho anh, em chưa từng làm gì có lỗi với người nhà họ Cố các anh." Chị dâu cả Cố tức giận trực tiếp nói thẳng.

"Được rồi, được rồi được rồi, mau ngủ đi, đừng đánh thức con cái." Anh cả Cố vội vã kéo chăn che đầu lại, thế giới lúc này mới yên tĩnh lại.

"Không ngủ, Cố Đình Xuyên, mau dậy đi, em vẫn còn chưa tin được, đời này em nhất định phải có con trai, người thầy thuốc kia đã nói, chỉ cần em uống thuốc điều trị cơ thể tốt, nhất định sẽ có thai." Chị dâu cả Cố đặt mông ngồi trên lưng anh cả Cố, mạnh mẽ kéo anh ta dậy, tất nhiên hai người xảy ra một số chuyện không thể miêu tả đến.

Bên kia.

Cha Cố mẹ Cố cũng nằm trằn trọc trên giường.

"Lời thằng cả nói nhắc nhở em, nhà của thằng hai cũng đã có chút cũ, nếu không thì thừa dịp thằng cả xây nhà lần này, cũng bảo thằng hai cùng nhau xây một căn nhà gạch ngói đi? Sau khi nó từ quân bộ quay về, chúng ta có thể giúp đỡ chăm sóc nó a, xây thêm mấy gian, sau này hai đứa con cưới vợ cũng có thể ở đó, nhà gạch ngói rất rắn chắc, nửa đời sau này cũng không cần phải xây lại nữa." Mẹ Cố đột nhiên nhớ tới chuyện này, lập tức nói.

"Vậy ngày mai em đến hỏi ý của bọn nó một chút. Cha Cố nhẹ giọng lẩm bẩm, ngay sau đó, trong phòng truyền đến tiếng ngáy của ông.

Ngày hôm sau.

Lý Thanh Vận vẻ mặt kinh ngạc câm lấy một xấp tiên mẹ Cố nhét vào trong tay cô, hôm nay là ngày tốt gì vậy, lại có người đưa tiền cho cô.

Mẹ Cố kể lại sự tình trong nhà vào ngày hôm qua, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến cuối cùng bọn họ lại đi đến bước đường phân gia này, càng không nghĩ tới, bọn họ lại trả lại cho nhà mình một khoản tiền lớn ba trăm đồng, thật sự là không dễ dàng mà.

Cha Cố mẹ Cố đều là người cha mẹ thông minh, cũng nhìn ra được, con cái đã lớn, một mực mù quáng giữ bọn họ bên người, mới là hại bọn họ, thằng hai là ví dụ tốt nhất, con cái tự mình xông pha, mới có thể đi càng xa càng cao hơn.

"Thanh Vận a, số tiền này đáng lẽ nên đưa cho con từ lâu rồi thế nhưng năm đó con làm việc thực sự không có quy tắc, mẹ và cha con sợ con đánh mất, nghĩ rằng sẽ giữ lại để cho hai đứa con trai con cưới vợ, hiện tại ngay trước mặt thằng hai, mẹ giao số tiền này cho con, sau này các con sống thật tốt vào."

Trong khoảng thời gian quan sát này, mẹ Cố phát hiện, người vợ thằng hai là một người thành đạt, bà cũng yên lòng, tương lai tốt hay xấu, tóm lại đều do những người thanh niên này quyết định.

"Tiên này nếu đã giao cho hai người, cha mẹ liền giữ lại để dưỡng lão đi, nuôi anh ấy cũng không dễ dàng gì." Lý Thanh Vận cũng không quan tâm đến, ba trăm đồng tuy rằng nhiều, thế nhưng trong không gian của cô có đến mười vạn đồng, chút tiền này cô vẫn bỏ được, tấm lòng cao cả của mẹ Cố này khiến cô rất cảm động.

"Đúng vậy, cứ coi như đây là số tiền dưỡng lão chúng con đưa cho hai người đi." Cố Đình Chu cũng nói.

"Hai chúng ta vẫn còn, tiền xây nhà cho anh trai con cũng không thiếu, mẹ và cha con vẫn có còn có thể kiếm tiền, có thể đợi đến khi chúng ta già rồi bàn đến chuyện dưỡng lão này. Thằng hai, mấy năm nay con cũng rất cực khổ, nuôi một nhà như thế này, không dễ dàng, chúng ta còn chưa cho con một phân tiền nào, tiền nuôi gia đình đều là do con kiếm được, mấy năm nay con đã nuôi thằng cả rồi, con đừng oán trách cha mẹ là được. Mẹ và cha con đã thương lượng qua, tách ra với anh trai con cũng tốt, nó cũng đã hơn ba mươi rồi, phải tự có trách nhiệm với gia đình của nó, sau này tiên của mẹ và cha con kiếm được, sẽ cấp cho hai đứa Đại Bảo Nhị Bảo đọc sách, cưới vợ." Nói xong, mẹ Cố liên mạnh mẽ nhét tiền vào trong tay của Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận nhìn Cố Đình Chu một chút, anh ra hiệu cho cô nhận lấy.

Kỳ thực số tiền này chính là đưa cho cha Cố mẹ Cố, bọn họ không cần phải trả lại tiền cho vợ chồng son, thế nhưng bọn họ giao lại, cũng là bày tỏ thái độ của bọn họ.

Trong một gia đình, không có khả năng yêu cầu sự công bằng tuyệt đối được, cha mẹ vẫn luôn cố gắng cân nhắc, con cái có thể kiếm được tiền thì sẽ ít nhúng tay vào hơn, lại tận lực che chở có đứa trả yếu hơn một chút, đây là căn bệnh chung của cha mẹ. Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu cũng hiểu được, bọn họ không thiếu ít tiền này, bọn họ chỉ muốn bày tỏ thái độ và tôn trọng, chỉ cần cha Cố mẹ Cố không coi nhẹ nỗ lực của bọn họ là tốt rồi, đầu là người trưởng thành, đâu cần để những người lớn tuổi hỗ trợ nữa chứ.

"Hai người chỉ cần chiếu cố tốt bản thân là được, không cần quan tâm đến Đại Bảo Nhị Bảo, chúng con sẽ sắp xếp tốt cho chúng. Cố Đình Chu không được tự nhiên nói.

Mẹ Cố nhìn thái độ của bọn họ, thầm nghĩ, hai người này mỗi ngày đều ăn rất nhiều, chẳng lẽ còn tiết kiệm được không ít sao? Nhìn thái độ của hai người, cũng không thèm quan tâm đến ba trăm đồng này à? Thế nhưng như vậy bà cũng yên lòng, nói rõ rằng hai người đã lén tính toán xong từ trước rồi.

Nghĩ đến đây, bà liền nói chuyện xây nhà ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK