Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh nói có lý, bọn chúng đi xe lửa với hai đứa nhỏ, tốt nhất là mang theo ít đồ, em đi lấy tiền. Trước khi phân gia vẫn còn hơn một trăm đồng, đưa hết cho bọn nó à?”

'Chừa lại một chút phòng các trường hợp khẩn cấp, đưa một trăm đồng đi." Cha Cố đánh nhịp.

"Được, em đi đến nhà thằng hai một chuyến." Mẹ Cố vui vẻ chạy đi.

Lý Thanh Vận đang thu dọn đồ đạc trong nhà, quần áo giày dép cả nhà cô, chăn bông, không ít đồ lặt vặt, bọc thành vài kiện hàng.

Mấy thứ này cô chuẩn bị đóng gói gửi qua bưu điện, che giấu tai mắt của người khác.

Dù sao thì nhiều đồ như vậy, không lấy một phần gửi qua bưu điện, đột nhiên biến mất hết, cũng gây sự chú ý. Mấy thứ quần áo này được gói rất lớn, nhưng thực ra trọng lượng lại rất nhẹ, cước phí cũng rẻ hơn một ít.

Cô chỉ chừa lại một bộ quần áo để giặt thay, những thứ khác đều được đóng gói chuẩn bị gửi đi trước, hiện tại gửi qua bưu điện rất chậm chạm, chờ đến khi bọn họ đến quân khu, kiện hàng không chừng vẫn còn chưa đến.

Những thứ của Nhị Bảo thì để lại nhiều một chút, cậu bé còn nhỏ, thay đồ thường xuyên, nhưng mà quần áo của cậu bé đều rất nhỏ, cũng không chiếm quá nhiều diện tích.

Đang dọn dẹp, mẹ Cố lại đến.

"Những thứ này đều là gửi qua bưu điện à?”

"Đúng vậy, hai chúng con còn phải dẫn theo hai đứa nhỏ, cũng không thể câm theo nhiều đồ như vậy."

"Cũng phải, mẹ nghe nói trên xe lửa không an toàn đâu, bọn buôn người rất nhiều, bọn móc túi cũng rất nhiều, các con phải cẩn thận."

Hai người trò chuyện vài câu, lúc này mẹ Cố mới tiến vào chủ đề chính.

"Vợ thằng hai, đây là một chút tấm lòng của mẹ và cha con, con cầm lấy. ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, trong tay có tiền thì trong lòng sẽ không sợ hãi, hai đứa trẻ này cũng tốn rất nhiều tiền. Lúc cùng thằng cả phân gia, trong nhà chỉ còn dư lại nhiêu đây tiền, chỉ có thể đưa cho các con một trăm đồng, đừng chê ít nhé.

Mẹ Cố đưa một xấp tiền giấy màu sắc rực rỡ trong tay qua.

Lý Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn, đều là một ít đồng tiền vụn vặt gom góp lại.

Đủ để nhìn ra rằng số tiền tiết kiệm này của hai người để dành khó khăn như thế nào. Chỉ là không nỡ dùng, một phân lại một phần, một đồng rồi một đồng để dành đến bây giờ, lại hào phóng đưa cho cô.

Sóng mũi Lý Thanh Vận chua xót, một giọt nước mắt không kìm lại được chảy xuống từ khóe mắt.

Tuy nói rằng ý định ban đầu của mẹ Cố là vì hai đứa cháu trai và Cố Đình Chu, thế nhưng không thể không nói, hai người này đối xử với cô không tệ lắm.

Tuy rằng bình thường mẹ Cố có chút nói nhiều, nhưng cũng là do quan niệm bất đồng, người lớn tuổi muốn tiết kiệm, cô cũng có thể hiểu được.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy, con không lấy, hai người tiết kiệm tiền không dễ dàng gì, sao con có thể nhận được chứ."

Lý Thanh Vận vội vàng đẩy trở lại.

"Số tiền này con phải nhận lấy, mẹ không phải cho hai con, dây là cho hai đứa cháu lớn của mẹ, bọn chúng còn nhỏ, con giúp chúng bảo quản, nhất định sẽ có ích. Mẹ và cha con ở nhà, cũng không dùng nhiều tiền, cũng không có nơi để dùng tiền, năm nay con may cho hai người chúng ta áo bông mới, còn có chăn nệm mới bằng bông, chúng ta không thiếu cái gì. Trong nhà căn bản không có chỗ tiêu tiền, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một ít ân huệ, cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Dù sao thì mẹ và cha con tiết kiệm tiền, cuối cùng cũng sẽ để lại cho hai đứa cháu trai, tuy nói rằng nam nữ đều tốt, thế nhưng con trai vẫn phải luôn gánh vác gia đình, không dễ dàng như con gái được.

Mẹ Cố cưỡng chế muốn nhét tiền vào trong túi áo của Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận nhanh chóng lấy ra trả lại cho bà, hai người cứ vờn nhau qua lại như đánh nhau vậy, Nhị Bảo đang ở một bên xem náo nhiệt khóc lên. "Oa..." Nhị Bảo vốn đang rất vui vẻ nhìn hai người nói chuyện, nhưng đột nhiên thái độ lại thay đổi, tưởng rằng hai người đang đánh nhau, sợ đến mức khóc lên.

Lý Thanh Vận cũng không quan tâm đến tiền nữa, vội vàng ôm đứa nhỏ lên dỗ dành.

Mẹ Cố thấy có khoảng không thì liền trực tiếp chạy đi, để lại một mình Lý Thanh Vận trong mớ hỗn độn.

"Bà cụ thật là... Lý Thanh Vận nhìn đống tiền lẻ trong túi, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.

Cô nhất định không thể nhận số tiền này, cầm lấy trước để cho bọn họ yên tâm vậy, sau đó tìm cách trả lại sau.

Lý Thanh Vận thuê một chiếc xe bò ở trong thôn và chất đầy đồ đạc lên xe đi tới công xã để gửi bưu kiện.

Tư thế gióng trống khua chiêng để cho người trong thôn biết cô muốn đi theo quân đội và thể hiện ra là cái gì cũng có cả.

Tuy nhiên, không lan truyền đến lỗ tai của cô là được.

Ở công xã, cô còn đụng phải Trân Lập, kẻ đã bám theo đuôi cô lúc trước nữa.

Anh ta đi cùng với một cô gái trẻ đi ra khỏi xã cung ứng, đúng lúc cô gặp phải bọn họ.

Trân Lập vừa nhìn thấy Lý Thanh Vận, tức thì cả người anh ta đều cảm thấy không thoải mái. Vì sao lại đụng phải ngôi sao chổi này chứ? Anh ta nhanh chóng dẫn theo đối tượng đi tới phương hướng khác.

Kể từ khi tống tiền Điền Mỹ Tuyết được năm trăm đồng, anh ta thật sự là đi đường mà cũng tỏa sáng. Trong nhà gióng trống khua chiêng đi mai mối cho anh ta, chọn tới chọn lui anh ta mới chọn được đối tượng này và chuẩn bị đầu xuân sẽ kết hôn.

Hôm nay, bọn họ tới đây để mua đồ dùng kết hôn.

Trong tay có tiền trong nên lòng không hoảng hốt, Trân Lập hào phóng mua không ít đồ vật nhỏ cho nhà gái, dỗ người ta cười đến nỗi không khép được miệng.

Trong khoảng thời gian này, có thể nói là anh ta vui vẻ đắc ý trước sự thành đạt của bản thân.

Anh ta không biết rằng Điền Mỹ Tuyết đã sớm biết là anh ta cầm tiền đi, chỉ là cô ta còn chưa kịp tới xử lý anh ta mà thôi. Hiện tại, cô ta đang tới chơi nhà của Cố Đình Hoa.

Điền Mỹ Tuyết hiếm khi chỉnh trang cho bản thân trở nên ngăn nắp chỉnh tê, cô ta mặc một cái áo bông mà bản thân đã may trước đó, tóc búi cao lên một nửa, khuôn mặt đã được dưỡng trở nên trắng trẻo hơn qua một mùa đông, cô ta lại thoa thêm một chút dầu vỏ sò lên mặt, trông cô ta có vẻ dịu dàng và thoải mái.

Tuy rằng không còn năm trăm đồng nhưng mà cô ta đã đòi được tám mươi đồng mà mẹ Trần phải đưa cho mình để lấy lại căn nhà.

Số tiền ở trong tay của cô ta cũng không quá căng thẳng. Năm sau, cô ta chuẩn bị đi tới chợ đen nhìn một cái, làm một ít đồ lặt vặt để bán, như vậy sẽ khá khẩm hơn so với việc đi làm ruộng nhiều.

Nghe nói Cố Đình Hoa sinh non ra được một bé gái, cô ta hơi kinh ngạc. Kiếp trước, đứa nhỏ này không phải là sinh non. Xem ra ký ức của cô ta vẫn có rất nhiều sai lệch và không thể tin tưởng được toàn bộ.

Cố Đình Hoa thích bỏ đá xuống giếng như vậy, cô ta thành lập sự vui sướng của bản thân trên cơ sở nỗi đau của người khác, vậy hãy để cho cô ta nếm thử mùi vị này đi.

"Đình Hoa, nghe nói em mới sinh con nên chị đến thăm em. Đây là khoai lang khô tự tay chị làm, em đừng ghét bỏ nha" Điền Mỹ Tuyết bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong không cười.

Nào ngờ Cố Đình Hoa ngày thường hay khinh thường người khác lại có một ngày như thể. Cô ta nhận lấy khoai lang khô từ trong tay của Điền Mỹ Tuyết, cô ta vội vàng bốc một nắm khoai bỏ vào trong miệng nhai không ngừng, giống như là người đã bị bỏ đói mấy ngày rồi Vậy.

Khoai lang khô vừa lạnh vừa cứng được cô ta ăn mà có cảm giác như đang ăn món sơn hào hải vị nào đó.

Sau khi ăn liên tiếp mấy ngụm lớn, cô ta mới dừng lại.

Giống như một người cực kỳ đói bụng và chỉ quan tâm tới đồ ăn.

Lúc này, cô ta mới nhìn thấy Điền Mỹ Tuyết ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Cô ta hơi ngượng ngùng, thật sự là cô ta quá đói bụng.

Mẹ Tôn ghét bỏ cô ta đã sinh ra một đứa cháu gái ốm lòi cả xương, cũng không giúp cô ta chăm sóc đứa bé. Ngay cả ăn cơm cô ta cũng phải ăn chung với bọn họ, không thể làm riêng, chứ đừng nói là có được bao nhiêu.

Cô ta nói bản thân đói, mẹ Tôn còn nói cô ta là quỷ chết đói đầu thai, ăn nhiều như vậy mà còn nói đói, bắt cô ta phải chịu đựng.

Kể từ khi sinh con xong, mỗi ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng chồng của cô ta đâu, nghe nói là anh ta đi tới trường học để chuẩn bị khai giảng.

Cô lết thân thể chưa hồi phục của mình đi vào phòng bếp muốn nấu chút gì đó cho bản thân ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK