Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả đều là do đứa con gái phản nghịch kia, đã lấy đi hơn phân nửa số tiền tiết kiệm của họ, ban đầu họ có hơn bốn trăm đồng tiền tiết kiệm, nhưng Lý Thanh Vận đã lấy đi hai trăm năm mươi đồng, hiện tại trong túi họ chỉ còn lại một trăm năm mươi đồng.

Số tiền đó, ban đầu định để mua nhà cho con trai cưới vợ, còn có cho hai vợ chồng dưỡng già.

Điền Tiểu Lệ bên kia không đưa tiền là không thể, hiện tại chỉ có thể dùng một trăm năm mươi đồng để giải quyết chuyện này.

Nếu như ba cô con gái lợi dụng chuyện này, sau này nhất định sẽ không chịu cho bọn họ tiền bạc hay đồ ăn, sau này bọn họ sẽ sống như thế nào?

Cuối cùng bàn luận là mẹ Lý sẽ đứng ra đàm phán với Điền Tiểu Lệ. Khi hai người gặp nhau, đầu tiên bà ta mắng cô ta bằng những lời lẽ tục tĩu.

"Đồ đ.ĩ không có ai dạy dỗ, có chồng rồi còn ra ngoài săn mồi, ngày thường không thấy xuất hiện, Điền Tiểu Lệ, cô đúng là một con đi.ếm, câu dẫn đứa con trai ngây thơ của tôi, còn dám đem thứ tạp chủng trong bụng cô mà dính vào con trai tôi, cô có tin tôi đem cô ngâm trong chuồng lợn, để coi người đàn bà hư hỏng cô còn có mặt mũi không.”

"Thím, thím nói chuyện phải đưa ra bằng chứng, Lý Đắc Bảo và cháu tâm đầu ý hợp, thím đừng nói lời khó nghe như vậy." Điền Tiểu Lệ nhìn thấy thái độ của mẹ Lý, trong lòng lộp bộp.

Lý Đắc Bảo luôn nói anh ta sẽ làm tốt công tác người trong nhà, sau đó nở mày nở mặt cưới cô ta về, đây là công tác mà anh ta làm trong khoảng thời gian này sao?

"Sợ người khác nói khó nghe, thì đừng làm chuyện xấu như vậy, ngàn người ngủ vạn người cưỡi, còn dám trêu chọc con trai tôi. Hôm nay tôi nói như vậy, chỉ cần tôi ở đây, cô đừng mơ bước vào cửa nhà họ Lý, chúng tôi cũng sẽ không nhận thứ tạp chủng trong bụng cô, cô dám sinh, tôi lập tức b.óp ch.ết nó." Mẹ Lý hung dữ nói, sắc mặt vặn vẹo như một ác ma bò ra từ địa ngục.

Điền Tiểu Lệ trong lòng tuyệt vọng, nhưng cô ta không phải là cô gái nhỏ chưa trải sự đời, trái lại, cô ta có đầu óc tỉnh táo, cũng hiểu rằng lúc này cô ta chỉ có thể phấn đấu vì lợi ích tốt nhất cho bản thân.

Lý Đắc Bảo muốn cắt đứt quan hệ với cô ta, cũng không chịu nói thật với cô ta, còn khiến mẹ anh ta đến sỉ nhục cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không buông tha anh ta dễ dàng như vậy.

Nếu bọn họ không thừa nhận đứa nhỏ này thì cô ta không thể giữ lại được nữa, nhưng cô ta không phải là người có thể tùy ý bắt nạt, sớm hay muộn cũng có một ngày, cô ta sẽ cho bọn họ biết, kết cục của ức hiếp người khác.

"Nói tới nói lui, thím cũng chỉ muốn bịt miệng tôi thôi, tôi có chuyện gì, con trai thím cũng sẽ xong đời. Tôi nói này, Điền Tiểu Lệ tôi cũng không phải dễ chọc, nếu người nhà họ Lý các người không cho tôi một lời giải thích vừa lòng, vậy thì cá chết rách lưới đi, để xem ai sốt ruột hơn, dù sao thì tôi cũng thối rữa rồi, nên không còn gì hy vọng nữa." Điền Tiểu Lệ không thua kém cay nghiệt nói.

"C.on đ..ĩ này, cô đừng nghĩ đến việc uy hiếp tôi, con trai tôi có quan hệ gì với cô, nó chỉ bị cô dụ dỗ mà thôi, cô muốn dựa vào nó, cô có bằng chứng gì, cái thứ hoang dã trong bụng cô, cũng không biết là con của thằng nào đâu!"

"Bằng chứng, ha ha, thím Lý, con trai thím làm mất một chiếc quần l.ót màu xanh biếc, thím biết mà phải không? Bây giờ chiếc quần này đang ở trong tay tôi, thím nghĩ xem, nếu tôi lấy ra thì người khác có cho rằng anh ta vô tội không?”

Điền Tiểu Lệ cực kỳ may mắn, mấy tháng trước, khi họ vụng trộm ân ái trong rừng hoang, gặp một nhóm trẻ con đang tìm trái cây trên núi để ăn, suýt chút nữa đã bị phát hiện.

Lúc đó, Lý Đắc Bảo nhặt quần, ở trấn bỏ chạy, quên lấy quần l.ót trên mặt đất, nhưng cô ta đã nhặt lên cất đi.

Sau này Lý Đắc Bảo cũng không lấy lại được nữa.

Cô ta không ngờ chiếc quần cô ta lấy đi sẽ trở thành bằng chứng hùng hồn nhất để cô ta đối phó với nhà họ Lý.

Mẹ Lý giận sôi máu, con trai bà ta quả thực đã đánh mất một chiếc quần l.ót màu xanh biếc.

Anh ta nói bị tiêu chảy, vô tình dây vào quần nên vứt đi, thậm chí bà ta còn mắng anh ta không giữ lại, tại sao lại làm mất chiếc quân tốt như vậy, giặt xong không phải vẫn mặc được sao?

Không ngờ lại có chuyện như vậy.

Trong lúc nhất thời bà ta không thể biết mình muốn b.óp ch.ết con trai mình hay con đi.ếm vô liêm sỉ này.

Điền Tiểu Lệ thấy bà ta hung hăng trừng mắt nhìn mình không nói lời nào, cô ta biết thắng lợi ngay trước mắt.

Cô ta cũng biết, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân khắp nơi, Lý Đắc Bảo đáng chết này dám lừa cô ta, nếu không đào hết của nhà anh ta, cô ta sẽ không gọi là Điên Tiểu Lệ.

Điền Tiểu Lệ yêu cầu nhà họ Lý bồi thường cho cô ta, có phí phá thai, phí bổ sung dinh dưỡng, tổng cộng nói giá hai trăm đồng.

Hai trăm đồng đủ để Lý Đắc Bảo cưới thêm hai cô vợ nữa mà vẫn còn dư, mẹ Lý mắng loạn một trận, lời gì khó nghe đều nói ra hết.

Điền Tiểu Lệ không thèm quan tâm, bà ta thích mắng thì để cho bà ta mắng, dù sao vì Lý Đắc Bảo cuối cùng bọn họ sẽ bỏ tiên ra để giải quyết chuyện này.

Mẹ Lý trở về nói với cha Lý, cha Lý tức giận cầm chổi đánh người.

Lý Đắc Bảo quỳ xuống nhận sai, nói mình bị ma quỷ ám, sau này nhất định sẽ không làm bậy nữa, sẽ sống thật tốt.

Hết cách, mẹ Lý đành phải mang theo một trăm năm mươi đồng cuối cùng trong nhà đi tìm Điền Tiểu Lệ, bà ta nói với cô ta, chỉ có một trăm năm mươi đồng, có muốn hay không, cùng lắm thì để cho Lý Đắc Bảo đi cải tạo lao động.

Điền Tiểu Lệ thấy quả thật mẹ Lý không lấy ra được nhiều nữa, cô ta cũng nhận lấy, làm bộ miễn cưỡng đồng ý.

Một trăm năm mươi đồng cũng không ít, thật ra trong lòng cô ta để ý điểm mấu chốt là một trăm đồng.

Phải biết rằng khi cô ta và Lý Trường Quý kết hôn, tiên sính lễ cũng chỉ có năm mươi đồng, còn bị cha mẹ ruột giữ lại để cứu vợ cho anh trai, cô ta không được một đồng nào.

Mấy năm kết hôn sống ở nhà Lý Trường Quý, tiền đều do mẹ chồng giữ, cô ta vất vả lắm mới tích được mấy đồng, có số tiền này, cô cũng tự tin hơn, không uổng công cô bị Lý Đắc Bảo đùa bỡn. Mẹ Lý nói một tay giao quần l.ót, một tay giao tiền.

Điền Tiểu Lệ lấy quần l.ót mình mang theo ra, cô ta bảo mẹ Lý đưa tiền cho cô ta, mẹ Lý đành phải nghe theo. Điền Tiểu Lệ nhận được tiền thì lập tức đưa quần l.ót cho bà ta.

Hai người thanh toán xong, hai bên cũng chán ghét nhau, nên đều tự về nhà.

Bọn họ cũng không sợ đối phương phản bội, dù sao đây cũng là một chuyện hai bên đều tổn hại, nói ra ngoài không ai có lợi cả, bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng là giữ kín miệng như bưng.

Trải qua chuyện này, Lý Đắc Bảo đã âm thầm thê thốt sau này nhất định phải quản tốt bản thân, không thể làm bậy.

Lần này trong nhà tổn thất nghiêm trọng, chẳng những bị Lý Chiêu Đệ lấy mất hai trăm năm mươi tệ, mà còn phải bồi thường Điền Tiểu Lễ một trăm năm mươi đồng, bây giờ bọn họ nghèo trắng tay, túi tiền còn sạch hơn cả mặt.

Cha mẹ Lý cũng vô cùng u sầu.

Sáng sớm hôm sau, tất cả người một nhà đều thức dậy làm việc, để kiếm công điểm, đến Lý Đắc Bảo cũng không ngoại lệ.

Không còn cách nào khác, bị cắt đứt nguồn kinh tế, lại không có tiền tiết kiệm, bọn họ không làm việc, đến cả bản thân cũng không nuôi sống được, lấy đâu ra tiên cho Lý Đắc Bảo cưới vợ?

Lúc đó Lý Thanh Vận cũng không ngờ, biện pháp rút củi dưới đáy nồi của mình lại hiệu quả như vậy.

Vài ngày sau, chú cảnh sát trung niên trước đó đã đến nhà, cố ý đến đây một chuyến.

Lần này ông ấy mang một phần chứng nhận ly hôn, hộ khẩu mới độc lập của Phán Đệ, còn có chi phí chữa bệnh trước đó Lý Thanh Vận tạm ứng ra, ông ấy cũng đòi lại được cho cô.

Nhà họ Hàn đã phải bán nhà ngói để trả nợ, tiên giấu trong nhà cũng bị tìm thấy, tất cả đều dùng để bồi thường cho những cô gái, trẻ em bị lừa bán đến, vừa khéo số tiên cô ứng ra cũng thuộc số nợ, vậy nên cô cũng được bồi thường.

Thế nhưng Phán Đệ không lấy một đồng nào, bởi vì số tiền này đều là tiền ăn cướp, thế nhưng cô không quan tâm.

Trên chứng nhận ly hôn đã có chữ ký và dấu vân tay của Hàn Đống, chỉ cần Lý Phán Đệ ký tên, ấn dấu tay là có hiệu lực.

Cô ấy không biết viết chữ, Cố Đình Chu ký giúp cô ấy, cô ấy tự mình ấn dấu tay đỏ chót.

Từ đó, cô ấy được tự do.

Mặc dù vẫn đang có rất nhiều gông xiềng nặng nề khiến cô ấy không thở nổi, nhưng dù sao không còn có ai có thể tùy ý giẫm đạp, đánh đập cô ấy nữa.

Thật ra cô ấy biết mình ở lại nhà chị gái, chắc chắn sẽ có rất nhiều tin đồn, cũng biết vài ba hôm mẹ chồng chị gái lại đến đây đều cố ý quan sát cô ấy, cô ấy cũng từng nghĩ tới kết thúc mọi chuyện, ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người.

Nhưng chị cả nói, phải sống là chính mình, không cần sống trong mắt người khác, người chết không thể sống lại được, chỉ có chính mình mạnh mã lên, người khác mới không dám bắt nạt chửi rủa.

Cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy chỉ vừa mới bắt đầu, dựa vào đâu mà người khác có thể khoa tay múa chân.

Trong lòng cô ấy có một cảm giác không phục chèo chống cô ấy. Cô ấy muốn tự mình sống cho riêng mình.

Cũng không uổng mỗi ngày Lý Thanh Vận đều khuyên bảo, an ủi, cổ vũ cô ấy.

Muốn cứu vớt một con người thì cứu từ linh hồn người đó, khi linh hồn người đó kiên định mạnh mẽ, thì sẽ không sợ gió bão.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK