Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là sức lực của nhà họ Khâu, cái chức phó tiểu đoàn trưởng hơi dùng sức chút vẫn có thể làm được, nhưng thăng cấp trong quân doanh chính thì không dễ dàng như vậy, nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn không có cơ hội lên chức lần nữa, hiện tại Cố Đình Chu đều đã vượt qua anh ta.

Trong lòng Trần Kiến Bằng cũng cảm thấy buồn khổ rất nhiều, anh ta hối hận rồi, không nên vì một chút lợi lộc cực nhỏ trước mắt mà lựa chọn một người vợ là kẻ gây rối như vậy.

Suốt bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng được sung sướng một giây phút nào, ở trước mặt cha vợ phải giả vờ giả vờ làm một đứa con rể ngoan, ở trước mặt đồng đội lại không dám ngẩng đầu.

Các đồng đội khác, nhà ai mà không có một hai đứa con, còn anh ta đến một đứa cũng không có, cha mẹ ở quê nhà vô số lần viết thư đến thúc giục, đều chỉ có thể qua loa lấy lệ sang chuyện khác.

Chính là vì nhân nhượng Khâu Thục Hà, cô ta sợ đau đớn khi sinh con, lại sợ bản thân sau khi sinh con cơ thể bị biến dạng, không thể nào tiếp tục đảm nhiệm công tác trong đoàn văn công.

Chỉ có điều quan hệ giữa anh ta và Cố Đình Chu vẫn luôn khá tốt, dù sao cũng là đồng đội suốt bao nhiêu năm, không thể tùy tiện xé rách da mặt bởi vì một chút chuyện xưa không đâu.

Hơn nữa trong lòng Trần Kiến Bằng đều biết rõ, năm đó đều là do một mình Khâu Thục Hà đơn phương, Cố Đình Chu thậm chí còn không biết tâm tư của cô ta.

Tâm trạng của Trân Kiến Bằng không tốt, khó tránh khỏi uống thêm mấy ly, lợi dụng men sau, anh ta khó chịu nói: "Tôi thật sự hối hận rồi." Mọi người đều thở dài một hơi, Lão Trân người này, cũng không phải loại người đại gian đại ác, chỉ là nhất thời chọn sai đường, rơi vào thế cục như hiện tại, là do thời thế, là do vận mệnh.

Một bữa cơm đã kết thúc trong bầu không khí kì quái như vậy.

Chỉ có hai người phụ nữ ở bên cạnh cắn hạt dưa nói chuyện phiếm là không bị ảnh hưởng, đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, còn hẹn nhau khi nào rảnh lại cùng nhau tụ tập.

Khi tiễn bọn họ đi, Thao Thao còn không chịu về nhà.

Trong khu nhà lớn, không có nhiều đứa trẻ có thể chơi cùng cậu bé, cậu bé thích Đại Bảo, cũng thích nhà Đại Bảo.

Cha mẹ cậu bé khuyên can mãi mới có thể ôm cậu bé đi.

Trần Kiến Bằng say khướt, bước đi loạng choạng, mấy người bọn họ ba chân bốn cẳng đỡ anh ta trở về. Khi đến nhà Trần Kiến Bằng, dù có gõ cửa như thế nào thì Khâu Thục Hà cũng không muốn mở cửa.

Đang lúc mấy người hết đường xoay xở, không biết Trần Kiến Bằng là bị cồn xộc lên não hay là thật sự không muốn bỏ qua.

Anh ta thế mà lại nhấc chân đá văng cánh cửa nhà bọn họ ra.

Dọa cho Khâu Thục Hà ở bên trong hoảng sợ, khiến ba người đồng đội đưa anh ta trở về cũng trợn mắt há hốc mồm.

Lão Trần này, hôm nay là cây sắt nở hoa hay gì, thật sự kiên cường hiếm gặp.

"Trần Kiến Bằng, anh điên rồi à? Tôi không để yên cho anh đâu!" Khâu Thục Hà tức giận đi lên hung hăng đấm Trần Kiến Bằng.

Bạch Ngọc ức hiếp cô ta, Trần Kiến Bằng không biết giúp đỡ thì thôi đi, trở về còn dám đá cửa, thật là khiến cô ta mất mặt!

"Không để yên thì không để yên!" Dù sao anh ta cũng không thể chịu nổi cuộc sống này thêm một ngày nữa.

"Trần Kiến Bằng, tôi muốn ly hôn với anh!" Khâu Thục Hà nhìn thấy bộ dạng không nể nang gì của anh ta, lấy ra đòn sát thủ của mình.

Trước đây đã rất nhiều lần, khi hai người nảy sinh tranh cãi, cô ta đều dùng chiêu này để giành chiến thắng.

Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, kéo đồng đội của chính mình ra, hung hăng nhìn về phía người phụ nữ kiêu ngạo giống như một con khổng tước, trong ánh mắt tựa như tẩm độc, khiến cho Khâu Thục Hà có chút hốt hoảng.

"Ly hôn? Được thôi! Ly hôn thì ly hôn, ai không chịu ly hôn người đó là rùa đen khốn nạn!

Nếu hôm nay cô không đề cập tới, tôi cũng muốn ly hôn với cô, nghe rõ đây, là tôi, Trần Kiến Bằng muốn ly hôn với cô, Khâu Thục Hà!"

Tuy rằng đã uống rất nhiều rượu, nhưng Trần Kiến Bằng lại cảm thấy đầu óc của chính mình tỉnh táo xưa nay chưa từng có.

Thời gian đã lãng phí mấy năm nay, nhân nhượng và nhường nhịn vô hạn đối với Khâu Thục Hà và người nhà của cô ta, làm một người đàn ông không có xương cốt, không có tự tin vào cuộc sống.

Hôm nay khi anh ta nhìn thấy Cố Đình Chu, người có cùng xuất phát điểm với mình, có cuộc sống bình dị, hạnh phúc như vậy, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác ghen tị không nói nên lời.

Người yêu của Cố Đình Chu cũng xuất thân từ nông thôn, nhưng lại là người công minh lý lẽ, biết đối nhân xử thế hơn cả người vợ làm việc ở đoàn văn công này của mình.

Điều này khiến anh ta ghen tị không thôi, đây chính là cuộc sống mà anh từng mong muốn nhất! Từ khi nào đã đánh mất trái tim ban đầu của mình?

Trần Kiến Bằng khó có được một lần kiên cường, kinh động gần như tất cả mọi người trong tòa nhà.

Mọi người ban đầu đều ở xung quanh xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy Trần Kiến Bằng nói chuyện nghiêm trọng như vậy, bọn họ mới ý thức được lần này có thể thật sự làm vậy.

Vội vàng khuyên giải hai người, giữa hai vợ chồng không có cuộc cãi vã nào không qua.

Mấy người đồng đội cũng không ngừng nói tốt với Khâu Thục Hà.

"Thục Hà, Kiến Bằng, anh ấy uống say, nói năng lung tung, cô đừng để trong lòng, ngày mai tỉnh lại hãy để anh ấy sẽ nói lời xin lỗi với cô, việc này cứ thế bỏ qua đi."

"Tôi không có say! Bây giờ tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, đã say mấy năm rồi, hiện tại mới thật sự tỉnh táo." Cố tình Trần Kiến Bằng còn phá đám.

Khâu Thục Hà bị Trần Kiến Bằng kích thích như vậy, cũng dường như nổi điên lên: "Trân Kiến Bằng, anh gan lắm! Ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, ai không chịu ly hôn người đó không bằng con heo con chó."

Nói xong cô ta liên đi vào nhà thu dọn mấy thứ đồ vật của mình, nổi giận đùng đùng trở về nhà mình.

Mấy người đồng đội không còn cách nào khác, chỉ có thể sắp xếp Trần Kiến Bằng đi vào trong, ai về nhà nấy.

Trần Kiến Bằng ngủ trên chiếc sô pha bừa bộn, mơ được giấc mộng đẹp hiếm có.

Trong giấc mơ, anh ta không có chấp nhận lời mời kết hôn của Khâu Thục Hà, mà là kết hôn với một cô gái trong thôn dưới sự giới thiệu của cha mẹ, năm đầu tiên đã xin được một bé trai mập mạp. Bản thân mình cũng sau biết bao nhiêu năm tháng nỗ lực, được thăng chức một cách tự nhiên, kế đó đưa vợ con đi theo quân đội, cả gia đình sống cuộc sống đơn giản.

Trong giấc mơ, nơi cả gia đình sống chính là cái sân nhỏ ấm áp mà gia đình của Cố Đình Chu đang ở.

Còn Khâu Thục Hà trở về nhà mẹ đẻ, liên lập tức khóc lóc kể lể một phen, nói lần này bản thân nhất định phải ly hôn với Trần Kiến Bằng.

Cha Khâu và mẹ Khâu hận tự thất vọng này, lúc trước chính cô ta đòi sống đòi chết một hai phải kết hôn với Trần Kiến Bằng, sau khi tìm hiểu hoàn cảnh của Trần Kiến Bằng, bọn họ thấy anh ta cũng là một người có chí tiến thủ, cũng liên đồng ý.

Không ngờ sau khi kết hôn với hai, hai người lại hai ngày một trận cãi nhỏ, ba ngày một trận cãi lớn. 

Con gái nhà mình cũng là bị hai vợ chồng mình chiều hư, mỗi lần đều là cô ta không có việc gì mà gây rắc rối, con gái của mình chỉ có thể che chở, gây sự đến mức trong đó bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện không còn mặt mũi.

Đặc biệt là tuổi tác của cả hai bọn họ đều không còn nhỏ, Khâu Thục Hà lại chậm chạp không chịu sinh con, bọn họ cũng có chút thẹn với Trần Kiến Bằng.

Cho nên cha Khâu cũng đang suy nghĩ biện pháp giúp anh ta hoạt động, chờ đến khi bên phía Trần Kiến Bằng đã có tư cách và sự từng trải đặt đúng chỗ, là có thể thuận lý thành chương thăng chức.

Không nghĩ tới lần này bọn họ lại cãi nhau nghiêm trọng đến thế, đến cả người thành thật như Trần Kiến Bằng cũng trở mặt.

Cha Khâu và mẹ Khâu quát mắng Khâu Thục Hà một trận, sáng sớm hôm sau liền trực tiếp đến đây tìm Trần Kiến Bằng.

Trần Kiến Bằng nghe thấy có người gõ cửa, mới tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ, mang theo cả người nồng nặc mùi rượu đi mở cửa.

Thấy là cha Khâu và mẹ Khâu, trên mặt anh ta có chút xấu hổ mời bọn họ đi vào ngôi.

Anh ta còn chưa kịp dọn dẹp lại căn phòng ngày hôm qua bị Khâu Thục Hà làm cho lộn xộn.

Cha Khâu đi thẳng vào vấn đề nói: "Kiến Bằng à, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, đừng tùy tiện nhắc tới việc ly hôn được không? Tối hôm qua cha và mẹ con đã mắng Thục Hà một trận nặng rồi, con bé cũng biết lỗi của mình rồi, các con mỗi người lùi một bước, sống chung hòa thuận. Bên phía cha cũng giúp con vận hành một phen, chờ đến cơ hội lên trực tiếp theo, chắc chắn có tên của con."

Cha Khâu cũng là bậc thầy nắm bắt tâm lý, hiểu biết khống chế lòng người, nhìn như không nghiêng không lệch, nhưng thực chất lại thiên vị con gái của mình.

Trước tiên cho một cái tát rồi lại cho quả táo ngọt, dùng chức vị treo cổ Trần Kiến Bằng, để anh ta lựa chọn tha thứ cho Khâu Thục Hà, giống như rất nhiều lần anh ta đã làm trước đây, sau đó ngoài mua quà cáp đến nhà họ Khâu dỗ dành cô ta trở về.

Vòng đi vòng lại.

Mặc dù tối hôm qua nương theo men say nên Trần Kiến Bằng mới làm chuyện này, nhưng hôm nay sau khi tỉnh rượu, anh ta không hề thấy hối hận chút nào, ngược lại cảm thấy bản thân tỉnh ngộ quá trễ.

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc của cha Khâu, anh ta chỉ muốn cười, mấy năm nay Khâu Thục Hà đã để cập đến việc ly hôn vô số lần, nhưng bọn họ đều không nhắc đến, lần này đến lượt mình nhắc tới, liền trở thành lỗi của anh ta.

Nếu thực sự cảm thấy con gái mình có lỗi thì hẳn nên chủ động đưa cô ta về đây xin lỗi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK