Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những kẻ gây rối đã nhanh chóng khai ra kẻ chủ mưu chính là chủ cửa hàng quần áo Hồng Phúc ở phía đối diện. Ông chủ bị bắt đi, cửa hàng nhanh chóng bị đóng cửa.

Sau sự việc này, cửa hàng quần áo Thanh Ngọc được xem như đã đứng vững gót chân ở trong ngành.

Việc buôn bán ở trong cửa hàng càng ngày càng tốt, còn có khách hàng nghe tiếng mà từ xa tới đây để mua sắm quần áo. Điều này làm cho Lý Thanh Vận nghĩ tới chuyện khai trương thêm chi nhánh để chiếm lĩnh thị trường.

Sau khi bàn bạc với Bạch Ngọc, bọn họ quyết định mở rộng quy mô, thành lập một công ty quần áo, thành lập một nhà máy gia công chính quy và tạo dựng nên thương hiệu thời trang của riêng mình. Tự sản xuất và tự buôn bán.

Vì thế, Bạch Ngọc đã tìm người quen cũ của mình tới cửa hàng xem qua.

Hai người bắt đầu bàn bạc về vấn đề chi nhánh.

Mẹ Giang vẫn hỗ trợ về việc gia công quần áo.

Bà ta làm lâu rồi cũng yêu thích công việc này, cũng như đã tìm được giá trị của bản thân. Hơn nữa, đây cũng được xem như là sự nghiệp của con dâu nên bà ta cũng nên giúp đỡ cô ấy.

Mở thêm một chi nhánh cũng có nghĩa là cân phải tăng cường đầu tư, chọn địa điểm và trang trí, đồng thời cũng phải tăng thêm người làm công việc gia công mới có thể hoạt động được, trong cửa hàng cũng phải tìm thêm nhân viên bán hàng phù hợp.

Trong nửa năm qua, cuối mỗi tháng Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc đều sẽ chia chác tiền bạc với nhau. Không ngờ rằng doanh thu của cửa hàng đã lên tới con số đáng kinh ngạc là ba trăm tám mươi ngàn đồng.

Sau khi trừ đi các chi phí như nguyên vật liệu và nhân công, bọn họ vẫn thu được lợi nhuận ba trăm ngàn đồng

Hai người cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chỉ dựa vào bản thân mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền như thế và cả hai đang rất hào hứng.

Trong số tiền ba trăm ngàn đồng này, Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc chia nhau mỗi người một trăm ngàn đồng. Hiện tại, trong khoản tiền chung vẫn còn một trăm ngàn đồng làm vốn lưu động.

Trong tay có tiên, trong lòng không hoảng hốt, làm việc cũng tự tin hơn.

Nếu đã quyết định làm ăn lớn thì phải sẵn sàng bỏ vốn ra để đầu tư.

Hai người phân công hợp tác.

Bạch Ngọc chịu trách nhiệm đi tìm nơi mở cửa hàng và trang trí. Lần này, bọn họ quyết định trực tiếp đi mua nhà để mở cửa hàng.

Bạch Ngọc có mối quan hệ rộng rãi nên nhanh chóng đã mua được mấy căn nhà ở những nơi sầm uất trong Kinh Thị.

Cửa hàng đã nhanh chóng được trang trí xong.

Tuy rằng căn nhà tọa lạc ở vị trí tốt nhưng vẫn không chịu nổi được nhà ở thời đại này rất rẻ, năm căn nhà tổng cộng cũng chỉ tốn có hai mươi ngàn đồng thôi. Đây là cái giá mà cô chưa mở miệng mặc cả.

Căn nhà của cửa hàng đầu tiên cũng bị bọn họ thu mua, người bán nhà còn cố tình nâng giá lên. Để tránh phiền phức sau này, Lý Thanh Vận cũng đồng ý và sẵn sàng đưa tiền.

Lúc Bạch Ngọc trang trí cửa hàng xong, Lý Thanh Vận cũng không có rảnh rỗi. Đầu tiên là cô quay lại khu nhà lớn để tìm mấy người nhà đáng tin cậy và có tài ăn nói, cô chuẩn bị đào tạo bọn họ và sắp xếp bọn họ đến làm nhân viên bán hàng trong các cửa hàng khác nhau.

Những người nhà nghe thấy mức lương bốn mươi đồng một tháng mà cô đưa ra, ai nấy cũng đều sôi nổi bày tỏ bản thân đồng ý làm công việc này.

Về khâu gia công, cô quyết định dựa theo mô hình công ty ở thế hệ sau.

Từ tiền lương cố định biến thành tiền lương trả theo sản phẩm, làm nhiều thì lương nhiều, làm ít thì lương ít.

Ký kết hợp đồng bồi thường có giá trị cao để ràng buộc công nhân.

Phân xưởng gia công tạm thời vẫn ở sân thứ hai.

Đầu tiên là Lý Thanh Vận tuyển dụng một nhóm các cô gái trẻ học nghề sẵn sàng học may vá. Sau khi đào tạo được ba ngày, căn cứ vào biểu hiện trong quá trình đào tạo, cuối cùng chọn lựa ra được mười lãm người.

Mẹ Giang quản lý mọi người, từ một người làm gia công biến thành quản lý, tiền lương của bà ta từ một trăm đồng tăng lên thành hai trăm đồng.

Bà ta có trách nhiệm hợp tác với Lý Thanh Vận thiết kế ra kiểu dáng mới và mua sắm nguyên vật liệu, tiến độ gia công và một ít việc vặt vãnh khác.

Ba người Thanh Hoan, Đại Ni và Nhị Ni là tổ trưởng, mỗi người quản lý một tổ gồm năm người. Tiền lương của bọn họ từ năm mươi đồng tăng lên thành một trăm đồng một tháng.

Nhưng đồng thời trách nhiệm của bọn họ cũng gia tăng, bọn họ cần phải chịu trách nhiệm về công việc mỗi ngày của năm người dưới quyền mình.

Mẹ Cố đã lớn tuổi nên bà ấy không muốn làm quản lý, bà ấy chỉ muốn làm việc động tay động chân và kiếm được chút tiền.

Hiện tại, Lý Thanh Vận chịu trách nhiệm kiểm soát phương hướng hoạt động chung của công ty.

Bạch Ngọc vẫn là quản lý cửa hàng và toàn bộ nhân viên bán hàng hoàn toàn thuộc sự quản lý của cô ấy.

Nhân viên bán hàng ở trong cửa hàng cũng phải chịu sự quản lý chặt chẽ. Mỗi ngày, bọn họ đều phải kiểm kê số lượng hàng hóa xuất nhập và ghi chép lại, đồng thời phải báo cho cho Bạch Ngọc mỗi ngày.

Tuy rằng công việc không hề thoải mái, nhưng mà tiền lương lại rất cao.

Vài người đều khăng khăng làm việc này.

Đến cuối năm, trên cơ bản là việc buôn bán của cửa hàng quần áo Thanh Ngọc đã diễn ra suôn sẻ.

Bạch Ngọc, Lý Thanh Vận cùng mẹ Giang đều được giải phóng ra khỏi mớ công việc cơ bản nặng nhọc mà chỉ cần làm quản lý. Nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tuy nhiên, thu nhập lại gia tăng như cấp số nhân.

Cả hai gia đình đều kiếm được rất nhiều tiền.

Cửa hàng quần áo Thanh Ngọc cũng đã trở thành cửa hàng độc quyên của rất nhiều người yêu thích cái đẹp ở Kinh Thị. Có một hiệu ứng cửa hàng nhất định.

Kể từ khi tới Kinh Thị, Đại Ni gân như là không bước chân đi ra ngoài. Mỗi ngày, cô ấy đều vùi đầu vào làm việc. Sau nửa năm bắt đầu trả lương theo sản phẩm, mỗi ngày cô ấy đều tăng ca đến tận khuya.

Cô ấy chỉ biết liều mạng làm việc không biết ngày đêm.

Cô gái trẻ ăn mặc quần áo màu tối, cả ngày chỉ biết ngồi ở trước bàn máy may. Hễ nhận được lương là để dành mà chẳng muốn tiêu xài.

Lý Thanh Vận không nhìn nổi nữa nên nhờ mẹ Cố dẫn cô ấy đi ra ngoài đi dạo.

Còn Nhị Ni thì ngược lại.

Trước khi bắt đầu trả lương tính theo sản phẩm và sau khi bắt đầu trả lương tính theo sản phẩm, Lý Thanh Vận phát hiện ra khối lượng công việc mỗi ngày của Nhị Ni đều ít hơn một nửa so với Đại Ni.

Thật ra, đây là cách trả lương cho người làm công đúng nơi đúng chỗ.

Cô nghe từ chỗ của mẹ Giang biết ngày nào Nhị Ni đều đến giờ và tan làm đúng giờ. Cô ta hẹn những cô gái trẻ khác đi ra ngoài chơi.

Người trẻ tuổi thường hướng tới thế giới bên ngoài và thích đi ra ngoài chơi, Lý Thanh Vận cũng không cảm thấy có cái gì sai trái mà còn rất ủng hộ điều đó.

Nhưng mà sau này có một lần, bởi vì muốn rút ngắn thời gian, Nhị Ni đã bỏ sót một vài món không thông qua được cuộc kiểm duyệt về sản phẩm.

Dù sao thì cô ta cũng là họ hàng của Lý Thanh Vận, mẹ Giang cũng không dễ dàng giải quyết được chuyện này nên bà ta trực tiếp nói cho Lý Thanh Vận biết.

Công việc là công việc, đời sống riêng tư là đời sống riêng tư. Lý Thanh Vận tuyệt đối không cho phép việc cá nhân ảnh hưởng tới công việc của mình.

Cô lập tức gọi Nhị Ni vào văn phòng của mình. Đầu tiên là cô hỏi thăm tình hình khiến Nhị Ni á khẩu không trả lời được. Cuối cùng là cô nghiêm khắc phê bình cô ta một trận, cũng trừ lương và bảo rằng sẽ cho cô ta thêm một cơ hội. Nếu cô ta còn tái phạm thì cô sẽ trực tiếp đuổi cô ta và thay người mới vào làm.

Nhị Ni biết tính tình của thím hai của mình không dễ chọc nên cô ta nỗ lực làm việc một khoảng thời gian. Tuy nhiên, sau đó cô ta lại tái phạm thêm một lần nữa. Cô ta ném công việc của mình lại cho những người ở trong tổ giúp đỡ, còn bản thân thì chạy ra ngoài chơi.

Lần này, Lý Thanh Vận không còn nể mặt mũi của cô ta nữa, cô trực tiếp sa thải cô ta ra khỏi vị trí của mình ở trước mặt mọi người và đề bạt thành viên trong tổ đã giúp đỡ cho cô ta.

Nhị Ni tức giận tới mức mặt trở nên đỏ bừng. Cô ta cảm thấy làm sao thím hai lại có thể làm như vậy, cô phê bình cô ta ở trước mặt rất nhiều người như vậy và còn cách chức của cô ta nữa. Cô còn đề bạt cô gái đã giúp cô ta lên làm tổ trưởng, sau này cô ta còn làm việc như thế nào nữa đây. Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy mọi người đều đang chê cười mình. Vì thế, cô ta mất bình tĩnh mà khóc lóc chạy ra ngoài.

Không ngờ rằng Lý Thanh Vận chỉ đang dạy cho cô ta một bài học. Đứa nhỏ này còn quá nhỏ và còn chưa hiểu chuyện. Cô ta đã ở nông thôn quá lâu. Khi ôm chăn, cái đuôi của cô ta đã vểnh lên tới bầu trời và cô ta thật ngây thơ. Cô ta đã xem thế giới này quá tốt đẹp và quá đơn giản.

Vốn dĩ Nhị Ni có thể ngồi lên được vị trí tổ trưởng, không phải là do năng lực làm việc của cô ta quá tài giỏi mà do cô ta là họ hàng của mình.

Những nhân viên dưới sự quản lý của cô ta chẳng có ai thật sự khuất phục trước cô ta cả, bọn họ thường xuyên giở trò ở sau lưng của cô ta. Thế mà cô ta còn chẳng hay biết điều gì cả.

Vì thế, Lý Thanh Vận quyết định cho cô ta nhận một đòn hiểm của xã hội để cô ta hiểu được cách làm người và làm việc như thế nào.

Trước đó, cô đã bày tỏ sự tức giận với mẹ Cố, mẹ Cố cũng đồng ý với cách làm này của cô.

Bây giờ, mẹ Cố cũng không quản lý được đứa cháu gái thứ hai này nữa. Mỗi ngày, cô ta đều đi ra ngoài chơi, xem phim và may quần áo mới. Không giống với chị gái của mình, cô ấy một lòng suy nghĩ cho gia đình và nỗ lực kiếm tiền.

Bà cụ cũng không quản lý được Nhị Ni.

Tuy rằng Lý Thanh Vận muốn trừng phạt cô ta một cách tàn nhẫn, nhưng cô cũng sợ răng một cô gái trẻ như cô ta đụng chuyện dễ bị tổn thương và nghĩ quẩn ở trong lòng. Vì thế, cô lập tức gọi Đại Ni đuổi theo cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK