Sau này, Trân Kiến Bằng còn tìm Cố Đình Chu mượn tiền, nói rằng sau khi cha mẹ ở quê hương biết tin anh ta ly hôn, tức đến trở bệnh, vay tiền gửi trở về cho bọn họ chữa bệnh.
Lý Thanh Vận bảo Cố Đình Chu cho anh ta mượn ba mươi đồng, người này có thể đập nồi dìm thuyền, bắt đầu một lần nữa, cũng là người quyết đoán.
Trở lại chuyện chính.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Đại Bảo đi học ở trường học dành cho con cháu ở quân khu, Lý Thanh Vận đã chuẩn bị cho thằng bé cặp sách hai vai mới từ sớm.
Mới sáng sớm cô đã đưa thằng bé qua đó, cũng mang theo một phần cơm trưa đơn giản tiện lợi.
Nhưng điểm khác biệt ở nơi này chính làm buổi sáng các con có thể mang hộp cơm của mình đặt vào nồi hơi ở trong phòng, nhân viên công tác sẽ hâm nóng cho chúng nó, giữa trưa bọn nhỏ đi qua lấy ăn là được.
Bọn nhỏ đều có thể ăn được cơm trưa nóng hầm hập.
Ngày đầu tiên đi học, không biết tình huống của những đứa trẻ khác như thế nào, mang quá nhiều thì hơi khoe khoang, mang quá ít trông có vẻ keo kiệt, vì thế Lý Thanh Vận đã hấp một phần sủi cảo không quá sang trọng cho thằng bé mang đi.
Đại Bảo về nhà nói, cơm trưa mấy đứa trẻ trong trường học dành cho con cháu khá hơn nhiều so với khi còn ở trường tiểu học công xã, trước khi những đứa trẻ ở trong trường tiểu học công xã, ngày nào cũng ngũ cốc bánh bao, hoặc là bánh bột ngô thô.
Mấy đứa trẻ ở nơi này có mang theo cháo, bánh bao, bánh bao bột mì trắng, bánh ngô bột bắp, thậm chí còn có cả cơm tẻ.
Có đủ các loại bữa trưa, quả thực hoa cả mắt.
Thao Thao còn mang cả cơm trắng và thịt xé sợi xào, hai đứa bọn nhỏ còn trao đổi một ít thức ăn, Thao Thao còn khen sủi cảo của thằng bé ăn rất ngon.
Đây rõ ràng là lần đầu tiên Đại Bảo tiếp xúc được, sự khác nhau giữa những người ở cấp độ khác nhau cũng lớn.
Trong mắt thằng bé có vẻ mê mang và khó hiểu, vì sao con người lại phân thành ba bảy loại, có người chật vật để có cơm no áo ấm, có người lại ghét bỏ đồ ăn khó ăn còn kén ăn.
Rõ ràng là thằng bé có chút khổ sở, có lẽ là nghĩ tới đám bạn học ở lớp học trước kia
Lý Thanh Vận nói với thằng bé rằng, sự khác biệt giữa những con người sống ở tầng lớp khác nhau là điều tất nhiên, đây cũng là cuộc sống mà tổ tiên người khác đã nỗ lực dày công tạo dựng cho thế hệ con cháu.
Hiện tại chúng ta chỉ có thể chăm sóc tốt cho chính mình, nếu như con cảm thấy thế giới này không tốt, vậy hãy nỗ lực thay đổi nó.
Nếu bây giờ con chưa có năng lực này, vậy hãy chăm chỉ học tập, rồi sẽ có một ngày con có được sức mạnh để làm chủ vận mệnh của mình.
Những lời này đối với một đứa trẻ, có khả năng thâm sâu quá mức, nhưng có lẽ sức mạnh của giáo dục cũng nằm ở chỗ này.
Gieo một hạt giống nhỏ nhỏ vào trong đất, sẽ có một ngày nào đó thằng bé có kinh nghiệm sống phong phú, đến khi nhớ lại những lời này đột nhiên hóa giải bế tắc.
Cuối tháng ba.
Trong khoảng thời gian này, cả nhà đều đã thích nghi với cuộc sống ở quân khu.
Đại Bảo ngày nào cũng đi học đúng giờ, về nhà đúng giờ, trở về liền làm bài tập, giúp trông nom em trai, rửa bát, vân vân, làm một ít việc trong khả năng của mình.
Thằng bé cũng có một số bạn bè thân quen trong trường học, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà Giang Thao chơi một chút.
Trong việc giáo dục thằng bé, Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu luôn chú trọng việc lớn, bỏ việc nhỏ, việc học cũng quan trọng, kỹ năng sống phải được học, tuy rằng điều kiện trong nhà không tôi, nhưng không thể nuôi thành thói quen ham ăn lười làm.
Cố Đình Chu đã cuốc mảnh đất tự giữ trong sân này lên.
Mỗi ngày anh cũng rất bận rộn, nhiệm vụ gieo hạt giống liên tự nhiên rơi vào đầu Lý Thanh Vận.
Trong không gian của Lý Thanh Vận có hạt giống, cô tìm được một số loại rau dưa có thể gieo trồng trong mùa này, ví dụ như rau xà lách, rau cần, rau cải thìa, rau cải chíp, rau thơm, rau hẹ, cà chua, hành linh tỉnh.
Quy hoạch đất tự giữ tự thành từng khu vực nhỏ, mỗi loại rau chỉ trồng một chút, đủ cho một nhà bốn người ăn là được.
Cuộc sống của gia đình từng bước đi vào quỹ đạo.
Nhị Bảo cũng nghênh đón sinh nhật một tuổi của cậu bé.
Lý Thanh Vận không định tổ chức hoành tráng cho cậu bé, người trong nhà cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho cậu bé là được.
Có lẽ là Đại Bảo lỡ miệng nói ra trước mặt Thao Thao.
Bạch Ngọc cũng biết hôm nay là ngày sinh nhật của Nhị Bảo, tan tầm sớm liền mang theo hai chị em Vấn Vấn và Thao Thao đến đây chơi.
Còn mua cho Nhị Bảo hai bộ quần áo mới làm quà sinh nhật.
Không bao lâu sau, Giang Phàm cũng tới đây.
Bữa tiệc chúc mừng của người một nhà liên biết thành bữa liên hoan giữa hai nhà.
Lý Thanh Vận chỉ phải lập tức làm thêm đồ ăn.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Nhị Bảo, đồ ăn cậu bé có thể ăn rất ít, Lý Thanh Vận liên nghĩ ra cách hấp bánh trứng gà cho bọn nhỏ ăn.
Bận rộn cả một buổi trưa, mới hấp được một nồi canh trứng gà nhỏ, tuy rằng bên ngoài trông không ngon mắt bằng bánh kem làm bằng lò nướng đời sau, nhưng cô đã cố gắng hết sức.
Không ngờ lại nhận được sự yêu thích của mấy đứa nhỏ, ba món ăn lớn cũng chưa ăn được bao nhiêu đã ăn một bụng bánh trứng gà.
Nhị Bảo, nhân vật chính của buổi sinh nhật, càng ăn nhiều bánh trứng gà hơn, cứ ăn hết cái này đến cái khác, còn chê việc mẹ đút chậm, trực tiếp vươn tay ra giật lấy cái chén trong tay Lý Thanh Vận, câm cái bánh lên liền nhét vào trong miệng, làm mọi người giật mình, sợ cậu bé bị nghẹn. Mấy đứa nhỏ cũng nhanh chóng ăn sạch sẽ bánh trứng gà trong chậu.
Lý Thanh Vận còn rất có cảm giác thành tựu, không uổng công đôi tay cô đã làm mấy việc cùng lúc, vì đánh bông lòng trắng trứng mà đã hoạt động suốt buổi trưa, hiện tại cánh tay còn cảm thấy nhức mỏi.
Cặp vợ chồng Giang Phàm và Bạch Ngọc này gần đây đã trở thành khách quen của nhà bọn họ, ngay cả Vẫn Vẫn và Thao Thao cũng thường xuyên đến đây chơi, đặc biệt là Thao Thao, tính cách rất giống mẹ Bạch Ngọc của cậu bé, không coi chính mình là người ngoài.
Nhưng Lý Thanh Vận cảm thấy rất thích.
Ở quân khu, cô cũng coi như có một người bạn cố định.
Về cơ bản, Bạch Ngọc dốt đặc cán mai đối với việc nhà, cho nên ở trước mặt cô ấy, cũng không cần cẩn thận quá mức, rất tự tại.
Một ngày sau sinh nhật của Nhị Bảo.
Cố Đình Chu liên nhận được thư gửi đến từ nhà.
Bức thư bọn họ gửi trở về cũng mới đi chưa đầy nửa tháng, làm sao nhanh như vậy đã có hồi âm rồi?
Thư của cha Cố.
Ông ấy viết thư là muốn bàn bạc một ý tưởng với con trai.
Hóa ra, sau khi mấy người Cố Đình Chu Lý Thanh Vận rời đi không bao lâu, Cố Đình Hoa liền mang theo đứa con gái còn chưa tới tuổi trăng tròn trở về nhà mẹ đẻ, khóc lóc nói rằng Tôn Chí Cường lại đi xăng bậy ở bên ngoài.
Bởi vì cô ta sinh ra một đưa con gái yếu đuối cho nên nhà họ Tôn chưa bao giờ có sắc mặt tốt với hai người, cũng chưa bao giờ chăm sóc hai mẹ con tử tế, những điều đó cô ta đều có thể nhịn, nhưng Tôn Chí Cường thế mà lại qua lại với người phụ nữ kia.
Cha Cố vừa tức giận đứa con gái không biết cố gắng của mình, vừa tức giận tên Tôn Chí Cường và nhà họ Tôn vì khinh người quá đáng.
Người lớn đều có thể nói chuyện dễ dàng, chỉ là thương cho đứa cháu gái ngoại yếu đuối này.
Dù thế nào đi nữa, lần này tuyệt đối không thể nén giận.
Thật ra trong lòng cha Cố đã có chủ ý của chính mình, nhưng ông ấy muốn nghe ý kiến của đứa con trai nhỏ này một chút, anh luôn là người thông minh.
Trong chuyện của Cố Đình Hoa, từ trước đến nay Cố Đình Chu cũng chỉ có một kiến nghị, đó chính là ly hôn.
Chẳng qua em gái của mình không biết cố gắng, anh cũng không muốn nhiều lời, con đường của chính mình phải do chính mình đi, mới có thể không oán không hối hận, những người khác cũng chẳng có ích lợi gì.
Vì thế anh đã viết thư hồi âm cha Cố, nói rằng nhà họ Tôn khinh người quá đáng cần phải xử lý nghiêm túc.
Về phần tương lai của em gái, để cô ta tự mình quyết định.
Suy cho cùng, người đã đã đối xử với cô ta như vậy, cô ta còn không chịu dừng cương trước bờ vực, nếu như không kịp thời ngăn tổn hại thì thần tiên cũng không cứu cô ta được.
Lý Thanh Vận chưa từng hỏi về những việc đó, Cố Đình Hoa là em gái của Cố Đình Chu, có thể anh sẽ bao dung cho sự tùy hứng và xấu tính của cô ta.
Nhưng người làm chị dâu như cô lại không làm được, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, chẳng quan tâm là tốt nhất. Qua khoảng một tháng, cha Cố lại gửi thư đến lần nữa.
Sự việc đã được giải quyết.
Cha Cố đã cho Cố Đình Hoa hai sự lựa chọn.
Điều đầu tiên, ly hôn với Tôn Chí Cường và tự mình sống tự lập, mặc kệ cô ta muốn sống tự lập hay là đi theo sống chung với hai vợ chồng bọn họ đều được, có bọn họ ở đây, sẽ không để cho hai mẹ con bọn họ đói bụng.
Điều thứ hai, làm giống như lần trước, giải quyết Tôn Chí Cường một trận, sau đó trở về nhà với anh ta, tiếp tục sống chung, chỉ là sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng đừng trở về nhà mẹ đẻ khóc lóc, bọn họ đều già rồi, không chịu đựng nổi sự kinh hách như này lần nào nữa.
Cố Đình Hoa cuối cùng cũng dũng cảm một lần dũng, lựa chọn ly hôn.
Đây là điều mà cả hai người đều không ngờ tới.
Cố Đình Hòa sĩ diện hão mà khổ thân, kiêu ngạo lại tùy hứng, thế mà lại lựa chọn ly hôn.
Phỏng chừng mấy tháng này đã chịu không ít khổ.