Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ăn cơm trưa, Lý Thanh Vận cũng âm thầm quan sát một lúc, cô không phát hiện ra bất kì đầu mối nào, Nhị Bảo ăn cơm với đứa trẻ khác, ăn cơm rất tốt.

Đến cuối cơm trong bát chưa hết Trần Quế Chi còn tự mình đút cho cậu bé ăn.

Ba giờ chiều, Lý Thanh Vận vừa kết thúc một lớp toán, cô nghĩ bây giờ Nhị Bảo cũng đã ngủ dậy, chắc đang uống sữa.

Cô thu dọn đồ đạc trong tay rồi lặng lẽ đến bên ngoài nhà trẻ quan sát.

Mấy thím bên trong đều bận bịu xoay vòng, quá nhiều con nít, chúng hết chạy chỗ này rồi lại ồn ào chỗ khác.

Nhị Bảo cũng đã dậy, cậu bé được xếp cho ngồi trên ghế nhỏ, lúc này cậu bé đang tự ôm bình sữa của mình hút từng ngụm từng ngụm.

Chẳng lẽ cô thật sự đã dùng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi?

Lý Thanh Vận đang định rời đi, nhưng động tác tiếp theo của Nhị Bảo lại khiến cô không khỏi thắc mắc.

Bình thường ở nhà khi uống sữa cậu bé đều hận không thể một phút uống cạn bình sữa, tốc độ nhanh đến lạ thường.

Bây giờ cậu bé lại ngậm n.ú.m v.ú cao su hững hờ, thậm chí còn cắn n.ú.m v.ú cao su nghịch qua nghịch lại.

Chuyện này rất không bình thường!

Bình thường chỉ có lúc uống nước lọc cậu bé mới như vậy, thảnh thơi nhàn nhã, cảm giác không thích uống.

Lý Thanh Vận nhìn kĩ lại bình sữa trong tay cậu bé, lập tức cảm thấy giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung!

Chất lỏng bên trong bình sữa chỉ có thể được xem là nước được pha với một chút xíu sữa bột, một màu trắng rất nhạt, căn bản không phải là màu ngà đậm khi pha sữa.

Đồ ăn trộm này, trộm sữa bột cô chuẩn bị hàng ngày cho đứa nhỏ, lại chỉ cho cậu bé một bình nước có vị sữa.

Khó trách mỗi ngày đứa nhỏ về nhà đều đói như vậy, lượng cơm ăn cũng đột ngột tăng.

Kẻ trộm này, không cần nghi ngờ, chắc chắn là Trần Quế Chi.

Đứa bé và sữa bột hàng ngày đều giao cho cô ta, không có khả năng cô ta vô tội, dù thế nào cũng chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Lý Thanh Vận vô cùng hối hận, tại sao cô lại tin một người ngoài chứ, là tự tay cô giao con mình cho một con sói.

May mà phát hiện ra sớm nếu không để lâu sẽ tạo thành hậu quả khó mà bù đắp được.

Bây giờ Trần Quế Chi không có ở trong phòng, nói không chừng đang trốn ở chỗ nào đấy xử lí "tang vật" cũng nên.

Con cô ta hình như cũng khoảng một tuổi, Lý Thanh Vận có lý do để tin Trần Quế Chi lén lút mang sữa nhà mình cho con cô ta uống, cũng không biết bây giờ đã uống xong chưa.

Tỉnh táo, Lý Thanh Vận, nhất định phải tỉnh táo, nhỏ không nhẫn sẽ làm hỏng kế hoạch lớn, nhất định phải một đòn trúng đích, phải đè chết tên trộm này, còn phải đòi lại sự công bằng cho con mình.

Cô hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Nhị Bảo một cái rồi lặng lẽ rời đi.

Nhị Bảo, con cố chịu thêm một ngày, mẹ nhất định sẽ bắt tên trộm này lại. Lý Thanh Vận trực tiếp tìm sở trưởng Ngưu của nhà trẻ, nói cho bà ấy biết về nghi ngờ của mình.

"Cô giáo Lý, không thể như vậy được? Mặc dù thời gian Quế Chi đến đây không lâu nhưng tôi thấy bình thường cô ấy đối xử với tụi nhỏ rất tốt, tất cả mọi người đều thích cô ấy." Sở trưởng Ngưu không quá tin chuyện này.

"Tôi nói cho bà biết chuyện này chính là hy vọng bà có thể phối hợp với tôi làm rõ chân tướng sự việc, nếu như thật sự là tôi nghĩ sai cho chị Trần, tôi sẽ xin lỗi chị ấy trước mặt mọi người, cũng sẽ viết một bức thư xin lỗi dán ở bảng tin trong sân. Nhưng nếu đây là sự thật, tôi cũng hi vọng bà có thể cho tôi một kết quả xử lý thích đáng. Còn trước khi có kết quả, hi vọng bà không để lộ chuyện này, tránh đánh rắn động cỏ."

Bình thường thái độ của Lý Thanh Vận đối với mọi người đều rất hòa nhã, hiếm khi thái độ của cô cứng rắn như hôm nay, sở trưởng Ngưu cũng hơi không vui, nhân viên trong sở bị nghỉ ngờ cũng không khác đang nghi ngờ cách làm việc của bà ấy là bao, bà ấy có thể vui được sao?

Con cái nhà ai đều là bảo vật, đợi xảy ra chuyện lại hối hận thì vô dụng rồi, cô cũng tỏ ra sẽ phối hợp với Lý Thanh Vận, bản thân cũng sẽ tự mình quan sát tình hình của Trần Quế Chi.

Lý Thanh Vận nhận được bảo đảm, lúc này mới thản nhiên rời đi.

Hôm nay tan học cô lập tức đón Nhị Bảo về nhà, về nhà bèn cho cậu bé một bình sữa lớn, chỉ nghe được tiếng nuốt ừng ực, chưa tới mấy lần đã xong một bình sữa.

Đây mới là thao tác bình thường của dũng sĩ diệt mồi, cô càng chắc chắn hoài nghi của mình không sai.

Bây giờ chỉ đợi ngày mai bắt cả người lẫn tang vật.

Sáng sớm hôm sau.

Lý Thanh Vận theo thường lệ mang theo Nhị Bảo đến nhà trẻ, giao đủ loại vật phẩm như sữa bột và tã lót cho Trần Quế Chi, nhìn nụ cười ân cần của cô ta, Lý Thanh Vận chỉ cảm thấy mỉa mai.

Cố Đình Chu cứu được con của cô trên xe lửa, tự mình trả lại cho con trai cô hai hộp sữa bột cũng xem như có chút ân tình.

Mà cô ta lại báo đáp như vậy.

Vong ân bội nghĩa một cách hiển nhiên.

Kìm nén sự bực tức trong lòng, Lý Thanh Vận đi vào lớp Dục Hồng như thường lệ.

Lớp Dục Hồng buổi chiều, cô cố ý đổi với con gái lớn, chính là để rảnh rỗi đi bắt kẻ trộm.

Sắp đến ba giờ, Lý Thanh Vận và sở trưởng Ngưu đứng ngoài cửa sổ âm thầm quan sát, Nhị Bảo và con trai Trần Quế Chi là Đông Đông cùng nhau tỉnh dậy rồi chơi đùa một bên, Trần Quế Chi sắp xếp mấy đứa trẻ lớn hơn tí sang bên cạnh chơi.

Sau đó tự mình tiến vào trong phòng và lấy bình sữa ra cho Nhi Bảo uống.

Theo thường lệ thì là một bình nước màu trắng nhạt.

Để Nhị Bảo ngồi trên băng ghế nhỏ "uống sữa'".

Cô ta quan sát một phen, phát hiện hai chị lớn khác đều bận rộn chăm sóc con cái, lúc này mới âm thầm mang con mình vào phòng tiện ích nhỏ bên cạnh.

Dáng vẻ lén lút, trông có vẻ cũng không phải đang làm chuyện gì tốt.

Lúc này sở trưởng Ngưu mới thật sự tin tưởng Lý Thanh Vận không phải đổ oan cho người ta, cô ta quả nhiên có mờ ám.

Sắc mặt lập tức xanh mét.

Cũng không cần Lý Thanh Vận chào hỏi, bà ấy tự mình dẫn đầu tiến lên, đá bay cửa phòng tiện ích ra.

Cửa bị khóa trái từ bên trong, nhưng bởi vì là chốt cài cửa đời cũ, sở trưởng Ngưu nặng nề đá một phát, cánh cửa không chịu đựng nổi mà văng ra, làm giật mình Trần Quế Chi và con trai cô ta đang làm chuyện xấu bên trong.

Đông Đông sợ đến mức khóc cũng không khóc được.

Chỉ thấy Trần Quế Chi cầm thìa và bát trong tay, đang cho Đông Đông ăn.

Sở trưởng Ngưu chỉ vào ly sữa hỏi: "Trần Quế Chi, cô nói cho tôi nghe thử đây là gì?"

Trần Quế Chi nhìn thấy nhiều người nhìn cô ta như vậy, trong tay Lý Thanh Vận còn cầm bình sữa của Nhị Bảo, ngoài cười như bên trong không cười nhìn cô ta, cô ta biết mình chắc chắn đã bại lộ.

"Sở trưởng Ngưu, em gái, hai người nghe tôi giải thích." Cô hốt hoảng quỳ xuống.

Lúc này trong lòng Trần Quế Chi đã hối hận muốn chết, tại sao mình phải thèm muốn đồ của người ta, khiến cho bây giờ trở thành kẻ xấu xa, ngay cả công việc cũng sắp mất.

Sữa bột có đắt tiên đi nữa thì cố gắng kiếm tiền sẽ luôn có hy vọng mua được, mất việc rồi thì không còn gì nữa, nói không chừng còn liên lụy tới chồng mình.

Vừa nãy là Đông Đông ngửi được mùi sữa của Nhị Bảo nên quấn lấy cô ta đòi sữa, nhưng sữa cô ta ít nên đã sớm cai sữa cho bé rồi.

Con trẻ khóc thật nhiều, cô ta bèn lặng lẽ đổ từ trong bình sữa Nhị Bảo ra một ít rồi đưa cho bé uống, cậu bé uống rất ngon miệng.

Cô ta theo đó mà nảy sinh ra một suy nghĩ, dù sao mẹ của Nhị Bảo cậu bé cũng không biết, không bằng mỗi ngày đổ một nửa ra cho Đông Đông uống.

Cứ qua mấy ngày như vậy đều bình an vô sự, không ai phát hiện.

Khẩu vị của cô ta càng lúc càng lớn, dù sao Nhị Bảo đẹp đế như vậy, điều kiện nhà cậu bé tốt, không thiếu một chầu sữa này, dáng vẻ Đông Đông của mình gầy gò yếu ớt, phải bồi bổ nhiều.

Thế nên cô ta ngày càng táo tợn đổi hẳn sữa của Nhị Bảo thành nước, chỉ thêm chút sữa bột cỡ bằng cái móng tay vào, để nước trông giống như màu trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK