Bây giờ mẹ Cố chỉ quan tâm hôn sự của bé gái lớn.
Ai khuyên cô bé cũng không nghe, cô gái lớn hơn hai mươi tuổi, nhưng không kết hôn, khiến người ta buồn râu.
Mẹ Cố hết cách, đành phải xin Lý Thanh Vận giúp đỡ, mong cô có thể khuyên nhủ.
Lý Thanh Vận thử hỏi bé gái lớn, biết cô bé lo lắng, Lý Thanh Vận giống như nhìn thấy mình kiếp trước.
Thật ra phân lớn con gái trong xã hội này, nếu như có thể nuôi sống bản thân mình thật tốt, kỳ vọng của họ về hôn nhân sẽ ngày càng thấp hơn.
Kiếp trước bản thân cũng giống như vậy, chẳng hề chờ mong gì vào hôn nhân, cũng chưa từng yêu đương.
Bởi vì hôn nhân vốn là chuyện lấy cả đời ra làm tiền đặt cược. Phụ nữ gả cho người tốt thì cả đời không buồn không lo, gả cho người không tốt thì đau khổ bi ai cả đời.
Nói thật ra, nếu như không phải Lý Thanh Vận xuyên qua rồi trực tiếp làm mẹ, lúc ấy Đại Bảo Nhị Bảo lại vô cùng đáng thương, đời này không chừng cô cũng sẽ không kết hôn.
Bản thân có thể tự nuôi mình, không có gia đình liên lụy, một mình xinh đẹp không tốt sao?
Là nghĩ quẩn bao nhiêu mới vội vàng đi làm người hầu cho người ta chứ?
Chuyện con gái lớn, Lý Thanh Vận bày tỏ bản thân không khuyên được.
Sau đó ba của Nhị Ngưu - Hứa Cảnh Hồng cũng tìm tới cửa.
Mấy năm nay bọn họ rất ít liên lạc, trong mấy năm đầu, thời cuộc không ổn, cộng thêm thân phận đặc biệt của bọn họ, muốn liên lạc một lần cũng khó. Sau này cách mạng kết thúc, bọn họ mới liên lạc qua thư.
Có điều vẫn là đủ loại hỏi thăm ân cần.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận xưa nay không phải là người thi ân cầu báo, lúc trước giúp đỡ Nhị Ngưu cũng là thấy cậu ta đáng thương, có thể giúp được thì giúp.
Sau này bọn họ mới biết mấy năm nay Nhị Ngưu càng ngày càng tốt, làm cảnh vệ viên trong đơn vị bảo mật, còn lên làm cán bộ.
Bảo vệ đều là nhân vật lớn có thân phận đặc biệt.
Đứa nhỏ này nói chuyện không khéo, công việc này rất thích hợp với cậu ta, cũng xem như có tiền đồ.
Mặc dù không có kế thừa y bát của cha, nhưng cũng có cuộc đời rực rỡ của mình.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều cảm thấy vui mừng cho cậu ta.
Không đủ duy nhất chính là cậu ta ba mươi mấy rồi nhưng còn chưa muốn lập gia đình, Hứa Cảnh Hồng phiền muộn chết, ông ấy vẫn chờ ngậm kẹo đùa cháu đấy.
Đây cũng là nguyên nhân lân này Hứa Cảnh Hồng tìm đến vợ chồng bọn họ.
Ông ấy muốn giới thiệu một cô gái thích hợp cho Nhị Ngưu.
Nhà khác tìm vợ đều là muốn tìm chỗ cao, gia đình càng tốt, người càng ưu tú càng tốt.
Mà yêu câu của Hứa Cảnh Hồng hoàn toàn ngược lại.
Ông ấy muốn tìm một cô gái xuất thân từ nông thôn, có thể chịu cực khổ, cần kiệm công việc quản gia.
Điều này cũng khiến hai vợ chồng rất giật mình. Loại gia đình như Hứa Cảnh Hồng hoàn toàn có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối, xuất thân tốt làm con dâu, làm gì bỏ gần tìm xa chứ.
Thông qua miêu tả của Hứa Cảnh Hồng, Lý Thanh Vận mới hiểu được.
Ông ấy không chưa từng giới thiệu cô gái môn đăng hộ đối, xuất thân từ gia đình có phần tử trí thức cho con trai.
Nhưng mà một số người làm điều đó chỉ để giữ thể diện.
Mọi người đều biết đứa con trai này của ông ấy là sau này tìm về, lớn lên ở nông thôn, không có văn hóa gì, trong lòng đều rất ghét bỏ nhưng ngoài mặt không nói ra.
Bởi vì có thể nhìn ra ra mắt như vậy, kết cục chắc chắn sẽ không tốt.
Người bên cạnh Hứa Cảnh Hồng đều là ông chủ lớn, hơn nữa còn là con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt, nhà như vậy thì yêu cầu đều cao.
Mặc dù có bộ lọc cha ruột, Hứa Cảnh Hồng cảm thấy con trai mình cũng không tệ, nhưng dù sao cũng khác nhau rất nhiều.
Không nói đến trình độ văn hóa, chỉ nói đến cuộc sống và tính cách đều có chênh lệch rất lớn.
Trước đây có một cô gái coi trọng giá trị vũ lực của Nhị Ngưu, cảm thấy rất có cảm giác an toàn, bằng lòng thử ở chung một chỗ với cậu ta.
Cuối cùng, chỉ đi xem một bộ phim điện ảnh, sau khi trở về cô gái đó liền đơn phương tuyên bố kết thúc.
Cuộc sống cần cù và tiết kiệm đã khắc sâu vào trong xương tủy của Nhị Ngưu từ nhỏ.
Mặc dù hiện tại cậu ta có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng mà quan niệm về chỉ tiêu tiền bạc đã ăn sâu vào trong máu cậu ta.
Không cần tiêu thì sẽ không tiêu, không lãng phí một xu tiền nào.
Thế nên lúc đi xem phim cô gái nhà người ta nói muốn uống nước có ga.
Cậu ta cũng chỉ mua một chai nước có ga cho cô gái.
Cô gái hỏi vì sao cậu ta chỉ mua một chai.
Cậu ta nói mình muốn sẽ lãng phí.
Cô gái nhà người ta liên cho rằng người này chắc chắn là một người keo kiệt, sau này kết hôn rồi hẳn sẽ là một người vắt cổ chày ra nước?
Chuyện này vẫn còn đang lan truyền trong vòng quan hệ của bọn họ, tất cả mọi người đều lén lút chế nhạo Nhị Ngưu là một người vắt cổ chày ra nước, không thay đổi được bản chất của người nông thôn.
Người làm cha là Hứa Cảnh Hồng đều nhìn thấy ở trong mắt, ông ấy cảm thấy rất đau lòng.
Ông ấy đã cảm thấy chán nản một khoảng thời gian. Mấy năm nay Nhị Ngưu cố gắng làm việc, bên cạnh ngay cả bạn nam cũng rất ít càng đừng nói đến bạn nữ.
Mắt thấy con trai đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn độc thân.
Cha Hứa cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.
Ông ấy cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, những cô gái ở bên cạnh con trai mình đều xuất thân từ gia đình rất cao, hoàn cảnh sinh hoạt không phù hợp, tính cách không hợp, rất khó để đến được với nhau, nếu miễn cưỡng ở trong một chỗ cũng không có ý nghĩa.
Không bằng thì một người xuất thân nông thôn giống con trai, một cô gái cần cù tiết kiệm và biết chăm lo chuyện gia đình.
Chỉ cần cô gái đó là người tốt, có thể nắm tay con trai đi đến cuộc đời những chuyện khác đều không thành vấn đề.
Tài sản mà ông ấy để lại cho con trai có dùng cả đời cũng không hết.
Lý Thanh Vận cũng bó tay chịu trói.
Bên cạnh cô cũng không có cô gái trẻ tuổi nào hết.
Có thì cũng đều rất nhỏ, đều là tiểu bối, không có khả năng kết duyên với Nhị Ngưu.
Lớn tuổi thì đều đã kết hôn rồi!
Có con gái nhà ai mà hai ba mươi tuổi rồi con chưa kết hôn chứ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Thanh Vận đột nhiên nhớ tới một người!
Đại Ni.
Hoàn cảnh của Đại Ni và Nhị Ngưu đều tương tự nhau.
Đều là những đứa bé ngoan, chăm chỉ, biết vươn lên, tiết kiệm và biết chăm lo cho gia đình, chịu được cực khổ.
Hai đứa nó từ tính cách, xuất thân cho đến mọi mặt đều rất hợp nhau. Nhưng mà, Nhị Ngưu lớn hơn Đại Ni gần mười tuổi.
Lý Thanh Vận là thím hai, thật sự rất xấu hổ khi giới thiệu cho cháu gái một người đàn ông lớn tuổi như vậy.
Mặc dù nói Nhị Ngưu cũng là cô nhìn lớn lên, nhưng con gái phải cẩn thận hơn trong vấn đề hôn nhân đại sự.
Vì vậy Lý Thanh Vận đã nói việc này cho mẹ Cố.
Thật ra mẹ Cố cũng không có chút khúc mắc nào, bà ấy vỗ tay tán thưởng.
Cả hai đứa đền đã lớn tuổi còn chưa kết hôn, lại còn là người cùng thôn, hiểu rõ nhau.
Cả hai đứa bé đều có sự nghiệp của riêng mình, trong công việc ngày càng thăng tiến, sau này về chung một nhà nhất định có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
Theo mẹ Cố thấy, đàn ông lớn tuổi một chút càng tốt, đàn ông trưởng thành muộn hơn phụ nữ, đàn ông lớn tuổi hơn một chút mới biết thương yêu người khác.
Về phần tính cần cù và tiết kiệm của Nhị Ngưu, đây càng không phải vấn đề gì, đây là một đức tính tốt!
Mẹ Cố phân tích đơn giản một lần quả thật như thể mở ra một thế giới mới cho Lý Thanh Vận, còn có thể như vậy sao?
Thế không phải rất môn đăng hộ đối sao?
Không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà hai người còn có nhân sinh quan và giá trị quan rất giống nhau.
Một đại tiểu thư dòng dõi thư hương và một người đàn ông nông thôn chân đất không thể nào hạnh phúc được.
Nếu như mẹ Cố cũng cảm thấy việc này không thành vấn đề, Lý Thanh Vận cũng sẵn lòng thúc đẩy, dù sao cả hai đứa bé cô đều cảm thấy là đứa trẻ tốt, nếu quả thật có thể ở chung một chỗ thì cũng là một giai thoại.
Lớn tuổi rồi, cũng bắt đầu thích làm bà mai.