Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha Cố cũng không phải người sẽ nuốt cơn giận, nếu đã quyết định muốn ly hôn, cũng phải sỉ vả sai lầm của đối phương đến chết, phấn đấu vì kết quả tốt nhất cho con gái, cố hết sức khôi phục thanh danh của cô ta.

Theo lời của Cố Đình Hoa, người phụ nữ yêu đương vụng trộm với Tôn Chí Cường, cũng là một giáo viên dạy thay tại trường tiểu học công xã.

Vì thế trong tình huống trước khi nhà họ Tôn kịp phản ứng lại, cha Cố đã bí mật tìm người viết chữ to trên báo, dám ở trường tiểu học công xã cùng với những nơi gần công xã, khắp nơi đều có.

Trong một đêm, chuyện này được truyền đi ồn ào huyên náo, mọi người đều liên tưởng đến giáo viên nữ lên lớp thầy bình thường rất thân thiết với Tôn Chí Cường. Kết quả là mọi người đều bắt đầu bàn tán về việc mặt mũi ra sao, giống như tận mắt nhìn thấy hai người họ yêu đương vụng trộm.

Tôn Chí Cường và tên của nữ giáo viên kia trực tiếp bị trường tiểu học đình chỉ, nếu như điều tra rõ sự thật, trực tiếp khai trừ.

Công việc của cha Tôn ở công xã phỏng chừng cũng sắp xong.

Suy cho cùng hiện tại vấn đề tác phong không phải vấn đề nhỏ.

Bởi vì chuyện này liên quan đến nhân viên tương đối phức tạp, bên phía công xã và trường học còn đặc biệt phái người tới điều tra chân tướng của vụ việc.

Cha Cố nói, một quả phụ tên Điền Mỹ Tuyết đứng ra làm chứng, nói rằng từng vài lần nhìn thấy Tôn Chí Cường và nữ giáo viên kia đi lên ngọn núi sau trường học. Chuyện này hoàn toàn bị ép đến chất.

Tôn Chí Cường và nữ giáo viên kia bị mọi người lôi ra từ công xã treo lên giày rách ra diễu phố thị chúng, bị đánh không nhẹ.

Đương nhiên, công việc cũng bị mất.

Nhà họ Tôn cũng đoán được việc này có liên quan đến nhà họ Cố, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, một người sĩ diện hão như Cố Đình Hòa, cũng dám gây ồn ào đến nước ly hôn này, còn kéo theo cả nhà bọn họ đến mức chật vật như vậy.

Chỉ có thể nói ở ác gặp dữ, không phải không có báo ứng, chỉ là thời cơ chưa tới.

Bọn họ đánh giá thấp sự quyết tâm của một người mẹ.

Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Cố Đình Hoa có thể để bản thân chịu tủi nhục, nhưng không cho phép người khác giẫm đạp đứa con của mình.

Cho dù là một kẻ ác tội ác tày trời, trong lòng anh ta cũng có một mảnh đất thuần tịnh cuối cùng.

Mọi chuyện đã lên men gân như xong, trong lúc mọi người đều đang quan sát chờ xem thái độ của nhà họ Cố.

Cuối cùng, cha Cố mang theo con gái mới ở cữ xong và cháu gái ngoại, còn có lãnh đạo công xã tự mình tới cửa, giải quyết việc ly hôn với Tôn Chí Cường, mang của hồi môn của Cố Đình Hoa đi, hơn nữa lấy được hai trăm đồng phí giải quyết ly hôn.

Đứa cháu gái nhỏ bé ốm đau bệnh tật, nhà họ Tôn chủ động nói không cân, để Cố Đình Hoa đã đưa cháu đi, điều này cũng hợp ý cô ta.

Mọi người đều vui mừng.

Cố Đình Hoa cầm số tiền ly hôn được chia, mua căn nhà cũ mà vợ chồng Trình Kiệt để lại, cùng con gái dọn vào sống.

Lần này cha Cố gửi thư tới, còn gửi cả tiền thuê nhà Cố Đình Hoa đưa qua đường bưu điện đến đây.

Cha Cố không hề tỏ ra thiên vị vì con gái của mình là người mua căn nhà, mà là nói rõ với cô ta trả một trăm đồng.

Nhà cũ của mấy người Trình Kiệt, bởi vì dọn đi gấp, dụng cụ trong nhà và vật phẩm đều còn đầy đủ, thậm chí còn có vài bộ chăn ga gối nệm cũ, nồi niêu xoong chảo cũng không cần mua thêm cái mới, có thể trực tiếp xách đồ vào ở, trong sân còn có giếng nước, một trăm đồng không rẻ nhưng cũng rất công bằng.

Thực ra lúc ấy cha Cố đã cho cô ta hai lựa chọn về nhà ở, một cái là nhà cũ của anh hai, một cái là nhà cũ của nhà Trình Kiệt.

Cố Đình Hoa không có mặt mũi sống trong căn nhà của bọn họ, cuối cùng lựa chọn nhà của nhà Trình Kiệt.

Lý Thanh Vận giữ lại một trăm đồng này, sau này còn phải gửi trả cho Trình Kiệt và Thu Cúc.

Ngược lại thật sự không ngờ rằng, cuối cùng Cố Đình Hòa cũng ly hôn, hơn nữa trong đó còn có Điền Mỹ Tuyết ra tay giúp đỡ.

Từ khi nào hai người bọn họ trở nên tốt như vậy?

Sao cũng được, chỉ cần bọn họ không tới làm phiền cô, muốn như thế nào chẳng được.

Năm 1967. cách mạng xã hội bước vào giai đoạn tranh giành chính quyền, cả nước rơi vào tình trạng nội loạn toàn diện, đả đảo hết thảy.

Hầu như tất cả mọi người đều sẽ tham gia vào cuộc chiến lời trích dẫn để bảo vệ chính mình, áp đảo đối phương. Bởi vì lời nói của chủ tịch là "chỉ thị tối cao", ai dám không nghe theo, chính là "kháng chỉ".

"Lời trích dẫn" đã thâm nhập vào nhiều chi tiết trong cuộc sống, trẻ em đều bị mưa dầm thấm đất, trong khi cha mẹ lên đánh, chúng không thầy dạy cũng hiểu mà hét lên "Chúng ta đánh nhau băng lời nói, không dùng vũ lực”.

Ngay cả những người nông dân thiếu văn hóa nhất, cũng đã học được cách dùng “lời trích dẫn" để tranh luận với người khác. Các tổ chức Đảng, chính quyền ở địa phương rơi vào tình trạng tê liệt, các cơ quan công quyền, kiểm soát, lập pháp mất tác dụng, không khí đấu tranh vũ trang nghiêm trọng, xí nghiệp ngừng sản xuất, giao thông tê liệt.

Người lãnh đạo quyết định, phái Quân Giải phóng Nhân dân đi chấp hành nhiệm vụ "ba chi hai quân”, nhiệm vụ chính chính là, chi viện cánh tả, chỉ viện nông nghiệp, chi viện công nghiệp và huấn luyện quân sự, quản chế quân sự.

Hưởng ứng lời kêu gọi, toàn quân hơn 2,8 triệu chỉ huy, chiến sĩ đã tham gia vào nhiệm vụ ba chi hai quân.

Quân khu nơi Cố Đình Chu đóng quân gần như khuấy động như quân địch vào, tất cả đều bị sắp xếp đi ra ngoài ba chi hai quân.

Quân khu ngày thường ồn ào với từng trận kèn, rốt cuộc không còn nhìn thấy một binh lính huấn luyện nào nữa. Mọi người trong khu người nhà bên cũng cảm thấy bất an, ngoại trừ những sinh hoạt cơ bản thường ngày, rất hiếm khi mọi người tụ tập lại cùng nhau nói chuyện phiếm, dù sao thì tùy tiện nói một lời đều có khả năng trở thành thanh kiếm sắc bén đâm vào chính mình.

Lý Thanh Vận bình thường không ở nhà chăm sóc Nhị Bảo, dọn dẹp nhà cửa thì chính là chăm sóc đất tự giữ.

Người bạn duy nhất của cô trong khu người nhà chính là Bạch Ngọc, con cái hai nhà cũng thường xuyên qua lại với nhau, những người khác cô cũng không dám dễ tin.

Bất kể là đang ăn cơm, huấn luyện hay là nghỉ ngơi, sau khi nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, phải lập tức tay không chạy bộ tập hợp tới hiện trường, loại tình huống này là chuyện thường ngày.

Sau đó dứt khoát đi vào thành phố sống, ban ngày đàn áp bạo động, buổi tối ăn ngủ ngoài trời dưới mái hiên đường phố, theo sự bạo động không ngừng tăng cao, tình thế khẩn cấp, bất cứ lúc nào cũng phải tới hiện trường ngăn cản các cuộc bạo động, thường xuyên không thể ăn uống và nghỉ ngơi đúng hạn.

Cố Đình Chu thường trở về trong tình trạng cơ thể lộn xộn.

Tuy rằng có ký ức kiếp trước, nhưng Lý Thanh Vận cũng lo lắng lau mồ hôi cho anh.

Chi viện nông nghiệp và chi viện công nghiệp chính là làm việc tốn thể lực, cái này không nói làm gì, nhưng theo sự phát triển thường xuyên của các cuộc đấu tranh vũ trang, bọn họ thường bị pháp đi chấp hành nhiệm vụ quản chế quân sự, đi một lần thì mười ngày cũng chưa quay về.

Thậm chí lần dài nhất có khi kéo dài cả tháng, khi trở về cơ thể gần như gầy thành da bọc xương, ngồi trên bàn cơm liên ngủ quên.

Tuy rằng đã tìm hiểu về giai đoạn lịch sử cách mạng này trong sách, nhưng khi tự mình trải nghiệm lại có mang đến cảm giác khác, nếu phải hình dung, đó chính là áp lực cực độ.

Bình thường anh đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Cô làm sao lại không biết trong đó gian khổ thế nào chứ.

Đau lòng ch.ảy nước mắt ròng ròng, nhưng cũng không còn cách nào, bởi vì thân phận quân nhân của anh, người một nhà mới có thể có cuộc sống yên bình.

Hiện tại người dân khắp nơi đều sống trong cuộc sống cực kỳ nước sôi lửa bỏng, bọn họ có thể an yên sống một góc đã là rất tốt rồi.

Thậm chí cha Cố viết thư đến đây cũng nói, công xã bây giờ cũng không yên bình, thường xuyên xảy ra đấu tranh, người trong thôn mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, ngo ngoe rục rịch.

Thương cho sự vất vả và khó khăn của Cố Đình Chu, nhưng cũng không thể làm gì khác, Lý Thanh Vận lấy một miếng thịt đầu lợn rừng từ không gian ra, làm toàn bộ chúng thành từng nhóm thịt khô chà bông, cũng dễ dàng lưu trữ và mang đi.

Mỗi lần trước khi ra ngoài, đều sẽ gói cho anh một gói thịt khô mang đi, còn có sữa bột dinh dưỡng bột cho người lớn mà trước đây đã chuẩn bị sẵn trong không gian của mình, cũng cho vào một cái bọc nhỏ để anh mang đi, để anh thỉnh thoảng làm bữa cơm thêm cho chính mình.

Lúc này mới chậm rãi trở nên tốt hơn, người không còn tiều tụy như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK