Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Manh mối lại bị chặt đứt, một người vợ không được yêu thương và tôn trọng, có lẽ Hàn Quốc Đống sẽ không mạo hiểm đi tìm vợ đâu nhỉ? Dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng hai người vẫn quyết coi ngựa chết như ngựa sống mà đưa đi chạy chữa, thử tới đây lúc sáng sớm để xem tình hình.

Không ngờ Hàn Quốc Đống thật sự bất chấp nguy hiểm để mò tới đây, còn bị hai người phụ nữ yếu đuối và một người đàn ông đang thương tật khống chế, đúng là thời thế đổi thay.

Khi biết Cố Đình Chu là quân nhân còn thời hạn nghĩa vụ quân sự, chỉ là bị thương nên ở nhà nghỉ ngơi, bọn họ mới bừng tỉnh.

Trên thực tế, việc khống chế Hàn Quốc Đống vốn không thành vấn đề với Cố Đình Chu. Cố Đình Chu biết chắc hẳn chiến hữu của mình ở giữa dùng sức mới có được kết quả nhanh như vậy, trong lòng anh có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, như thể đã qua mấy kiếp.

Không ngờ bọn họ lại sẵn lòng giúp đỡ như thế, còn nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi bắt hết cả mẻ lưới.

Tuy nhiên anh cũng đã gián tiếp tạo cơ hội cho người bạn lập công lớn, cả hai không thiếu nợ nhau, dù gì việc bắt được một tổ chức buôn người cũng không phải chuyện nhỏ.

Sau khi Lý Thanh Vận nghe cảnh sát miêu tả tình hình xong, cô bắt đầu tò mò về vị chiến hữu của Cố Đình Chu, chắc hẳn người đó không phải người bình thường, năng lực rất lớn, còn có thể chỉ huy đồn công an huyện nữa.

Nhưng ít nhiều gì lần này cũng là nhờ chiến hữu kia của Cố Đình Chu, cuối cùng chuyện của Phán Đệ cũng được giải quyết theo cách hoàn mỹ. Phán Đệ có thể rời khỏi nhà họ Hàn mà thanh danh không bị tổn hại, hơn thế nữa, việc trước đây thường xuyên bị nhà họ Hàn đánh đập chửi bới đã trở thành công cụ để cô ấy bảo vệ bản thân.

Chính Phán Đệ cũng không dám tin rằng chuyện mà cô ấy lo lắng từ ngày này qua ngày nọ lại được giải quyết như vậy, cô ấy không cần quay về cái hang quỷ nhà họ Hàn nữa. Khoảnh khắc ấy, một nụ cười ngọt ngào nở rộ trên đôi môi Lý Phán Đệ, cô ấy còn nhiệt tình rót nước mời hai đồng chí cảnh sát kia.

Sau khi Lý Thanh Vận trình bày ngọn nguồn mọi chuyện, cảnh sát viết ghi chép đơn giản xong, hai người dẫn Hàn Quốc Đống rời đi.

Đối với một tội phạm hung ác như Hàn Quốc Đống, hai cảnh sát cũng chẳng đối xử nhẹ nhàng gì với anh ta, còng tay anh ta rồi buộc dây thừng vào xe, yêu cầu anh ta đi theo.

Lúc đó, Lý Thanh Vận cũng khéo léo đề cập đến chuyện giữa Hàn Quốc Đống và Phán Đệ với đồng chí cảnh sát trung niên, đồng thời nói với bọn họ rằng đồn công an bên kia còn giấy chứng nhận thương tích của Phán Đệ. Cô không yêu cầu gì, chỉ mong bọn họ có thể giúp đỡ hết mình, để hai người được ly hôn thuận lợi.

Trên thực tế, lúc hai người họ kết hôn cũng không có giấy tờ chứng nhận chính thức cho nên thuộc kiểu hôn nhân thực tế, chỉ cần một tờ đơn ly hôn và hai bên cùng ký tên thì sẽ được coi như quan hệ hôn nhân tan vỡ.

Đồng chí cảnh sát trung niên kia thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, lễ phép và đôi chân khập khiễng phải chống quải trượng của Phán Đệ cũng thở dài một hơi.

Mọi người đều nuôi con gái, nói thật, nếu sau này con gái ông ta đi lấy chồng mà bị tra tấn thành ra thế này thì có lẽ ông ta sẽ giết con rể mình mất. Dựa theo kết quả điều tra của bọn họ, cô con dâu nhà họ Hàn thật sự vô tội, sau khi cưới chồng thì làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ, bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, người trong thôn ai cũng thấy cả.

Đàn ông sợ chọn sai nghề, đàn bà sợ lấy nhầm chồng.

Cô gái này vẫn còn trẻ nhưng cuộc đời đã bị huỷ hoại, cũng may là còn một người chị gái sẵn sàng chấp nhận cô ấy, chỉ cần giúp được là sẽ giúp.

Hàn Quốc Đống bị cảnh sát áp giải ra khỏi nhà bọn họ, chuyện này đã trở thành sóng to gió lớn trong thôn. Bình thường không có chuyện gì, mấy năm nay hiếm khi thấy cảnh sát ghé qua thôn chơi nên mọi người đều thi nhau tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.

Mấy người quen biết đều tới tận cửa dò hỏi tình hình, Lý Thanh Vận che giấu một số chi tiết cụ thể, chỉ nói cảnh sát đã điều tra được việc nhà họ Hàn lừa bán dân cư và bị bắt, chỉ có con cá lọt lưới Hàn Quốc Đống là tới nhà cô lúc nửa đêm để đả thương người nhưng bị khống chế, bây giờ cảnh sát tới đưa anh ta đi.

Nói xong, cô còn khóc lóc thương tiếc cho nỗi bất hạnh, cuộc sống nhiều chông gai của em gái mình.

Mọi người đều bị sốc, lừa bán dân cư lại xảy ra ngay gần bọn họ thế này, vậy mà trước đây họ chỉ nghe như chuyện cổ tích xa xưa. Ai cũng nói Phán Đệ quá đáng thương.

Vì vụ việc vẫn chưa được giải quyết xong, Lý Thanh Vận cũng nói đại khái chỉ tiết câu chuyện cho mẹ Cố nghe để bà ấy đỡ lo lắng. Cô cũng không giấu giếm chị dâu Thu Cúc, bọn họ đều là những người thực sự quan tâm đến gia đình cô.

Mẹ Cố nghe xong cũng rầu rĩ, bà ấy không ngờ cuộc sống của Phán Đệ ở nhà họ Hàn lại cực khổ như vậy, đã thế tính mạng cũng gặp nguy hiểm. Vì lẽ đó nên mẹ Cố không còn bận tâm đến chuyện cô ấy ở lại nhà họ Cố nữa.

Qua mấy ngày quan sát, bà ấy cũng thấy cô gái này là người lương thiện và có trách nhiệm, có thể giúp Lý Thanh Vận chăm sóc con cái chứ không phải chỉ là kẻ ăn bám.

Tiễn người trong thôn đến hỏi thăm cũng đã trưa, hôm nay vui vẻ, cô quyết định làm một ít mì thủ công trộn với nước sốt thịt và tương ớt cho bữa trưa.

Hai chị em trò chuyện vui vẻ, cùng nhau nấu bữa trưa, vừa tỉnh dậy thì ngoài sân lại có tiếng gõ cửa.

Lý Thanh Vận vội vàng đi tới mở cửa thì thấy là Nhị Ngưu.

Cậu ta dùng chiếc xe đẩy để kéo bốn bó củi.

"Là Nhị Ngưu à, mau vào đi."

"Thím, cháu nghe nói... mọi người không có chuyện gì chứ?” Nhị Ngưu ngượng ngùng lo lắng hỏi.

Cậu ta vốn định lấy thêm một ít củi, ngày mai giao luôn cả thảy, nhưng khi đang làm việc cho nhà thím hai vào sáng sớm, thì nghe bà ấy nói bên thím Lý xảy ra chuyện. Vì thế cậu ta vội vàng về nhà kéo củi tới đây hỏi tình hình, thấy người trong thôn từ xa lui đến, cậu ta đợi cả nửa ngày, không thấy ai, cậu ta mới lại đây.

Thím Lý là người hiếm hoi trong thôn đối xử tốt với cậu ta, khi cha cậu ta còn sống, ông nói giọt ân tình nào cũng phải dùng suối báo đáp, bây giờ cậu ta không có năng lực nên chỉ có thể quan tâm, giúp đỡ làm việc nhiều hơn.

"Thím không có việc gì đâu, cháu mau vào nghỉ ngơi một chút, xem đầu đầy mồ hôi này." Lý Thanh Vận vội vàng vào nhà rót nước cho cậu ta.

Nhị Ngưu dỡ củi từ xe đẩy xuống, chất vào trong sân, công việc này cậu ta đã làm nhiều lần, đã sớm quen thuộc.

Cố Đình Chu cũng đi ra hàn huyên vài câu với cậu ra, thấy cậu ta nói chuyện với mình có chút khẩn trương, cũng không nói thêm nữa, quay về phòng nhìn đứa nhỏ, Nhị Bảo ở trong phòng đã gào lên.

Lý Thanh Vận thấy cậu ta đã dời xong, nhanh chóng đưa cho cậu ta ly nước đường cô đã pha.

Nhị Ngưu nói cảm ơn, cậu ta quả thực khát nước, uống một ngụm xuống, dĩ nhiên là ngọt.

Cha đi bao lâu rồi, đã bao lâu rồi cậu ta mới uống được dòng nước ngọt ngào như vậy.

Trong nháy mắt, đôi mắt đã đẫm lệ, cậu ta cố gắng mở to mắt không cho chúng rơi xuống, nâng bát lên, giả vờ uống nước, che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Uống nước xong, cậu ta tiếp tục kéo xe đi kéo củi, kéo ba lần, tổng cộng kéo được mười hai bó củi mới dừng lại.

Lý Thanh Vận lấy sáu mươi hào cô đã chuẩn bị sẵn đưa cho cậu ta.

Nhị Ngưu xấu hổ, đẩy số tiên cô đưa ra. "Cho cháu thì cháu cầm đi, thím còn thiếu chút tiên ấy sao?" Lý Thanh Vận giả vờ tức giận nói, trực tiếp nhét tiền vào túi áo khoác rách của cậu ta.

"Cháu mà không nhận, thím làm sao không biết xấu hổ lại nhờ cháu giúp đỡ nữa chứ, mùa thu sắp đến, củi cho mùa đông cũng phải chuẩn bị dần, nếu không đến lúc đó lại luống cuống, thím giữ hai đứa con cũng không có thời gian, việc này liên giao cho cháu, lúc đó thím vẫn giữ giá này cho cháu. Đúng rồi, vườn rau cháu đã trông rau mùa đông chưa? Sống một mình, có gì không hiểu, hãy hỏi người khác, thím tin tưởng cháu, có thể sống một cuộc sống rực rỡ."

Mùa thu đang đến gân, tất cả mọi người cần chuẩn bị củi cho mùa đông, củi trên núi khó kiếm, nên đưa tiên cho Ngưu Nhị là hợp lý, dù sao cô cũng không thể bóc lột sức lao động của một đứa nhỏ choai choai. Đừng nhìn mấy hào này, vậy mà có thể cho cậu ta thêm đồ ăn vào mùa đông, để cậu ta không đến mức bị đói, nhưng ăn ngon thì cũng không thể.

Nhìn chiếc áo khoác tả tơi trên người cậu ta, không chừng mùa đông cũng không có quần áo chống lạnh, đến lúc đó có thể tìm hai bộ quần áo cũ của Cố Đình Chu trong tủ đựng đồ cho cậu ta.

"Thím, hạt giống đã gieo rồi, cạnh nhà cháu có một mảnh đất tự giữ nhỏ." Nhị Ngưu nghe cô nói xong, gật đầu lia lịa, nói rằng cậu ta nhất định sẽ tự mình sống tốt.

Sau khi tiễn Nhị Ngưu, Lý Thanh Vận cán mì ra làm mì trộn, ba người ăn ngon đến mức nước súp ở đáy bát cũng không buông tha.

Trong phòng chính nhà họ Cố, chị dâu cả Cố từ sáng sớm đã đưa hai đứa con về nhà cha mẹ đẻ, mãi đến trưa mới về nhà. Cô ta và hai đứa con chưa ăn sáng, đói đến mức bụng kêu vang, nhanh chóng uống một bát nước lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK