Dạo chơi bốn ngày ở Hồng Kông, Thu Cúc đều đồng hành cùng cô trong suốt cuộc hành trình, hai người nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện để nói, nói rất nhiều chuyện về bản thân mình.
Lý Thanh Vận còn mua rất nhiều quà mang về cho người nhà.
Tuy rằng cô cũng hâm mộ cuộc sống của người khác, nhưng bây giờ cô cũng không kém, thứ như tiền bạc, đủ là được.
Hiện tại cô đã có đủ nhiều rồi.
Trước khi rơi đi, Thu Cúc còn yêu câu Lý Thanh Vận lần sau nhớ đưa con gái út đến Hồng Kông chơi.
Lần này Lý Thanh Vận đến Quảng Châu để giải quyết vấn đề, Mao Đầu ở bên kia cũng đã giúp cô giải quyết dễ dàng.
Lên hệ với các nhà cung cấp nguyên vật liệu, sau đó bảo bên kia trực tiếp cung ứng hàng hoá cho Lý Thanh Vận.
Với giá rẻ nhất.
Chuyến đi này của Lý Thanh Vận, không chỉ gặp được bạn cũ mà còn giải quyết được vấn đề luôn đau đầu.
Trên đường về tâm trạng của cô rất tốt.
Hoàn toàn không ngờ rằng sau khi về đến nhà sẽ có một quả bom đang chờ mình.
Ngay khi về đến nhà, Lý Thanh Vận đã đi đến nhà Bạch Ngọc chia sẻ chuyện đi Hồng Kông này của mình với cô ấy.
Cô cũng đem theo nước hoa mua cho cô ấy đến.
Bạch Ngọc nhận được quà rất vui mừng, hai người hẹn nhau sau này có cơ hội sẽ cùng nhau đi đến Hồng Kông, lúc Lý Thanh Vận rời đi, Bạch Ngọc còn nói một câu kỳ lạ không giải thích được.
"Chị phải cẩn thận hơn đó, cũng phải để ý người đàn ông hơn, cẩn thận nhà bị người khác trộm mất."
Lý Thanh Vận còn tưởng rằng cô ấy nói cô chạy đến Hồng Kông lây như vậy, cũng không quan tâm đến Cố Đình Chu, cho nên ngược lại cũng không nghĩ nhiều.
Không ngờ, ngày hôm sau có một cô gái xinh đẹp tìm đến nhà.
Lý Thanh Vận còn tưởng rằng đó là một người bạn của mấy đứa trẻ, còn nhiệt tình mời người ta vào nhà.
Không ngờ cô gái đó lại không hề nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới.
Lý Thanh Vận cảm thấy có điểm không đúng.
"Xin hỏi cô tìm ai?"
“Tôi là Bạch Chi Chi, sinh viên trường nghệ thuật quân sự, hôm nay tôi đến để nói cho cô biết, tôi muốn cạnh tranh một cách công bằng thiếu tướng Cố với cô.” Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhìn về phía cô mang theo khiêu khích.
Lý Thanh Vận bị những lời của cô gái chọc giận đến bật cười.
"Cô biết cái gì gọi là cạnh tranh công bằng không? Thiếu tướng Cố mà cô nhắc đến hiện tại đã là đàn ông đã có gia đình, sự cạnh tranh công bằng mà cô nói hoàn toàn không tôn tại, trừ khi cô muốn làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Cô gái bị lời nói của cô làm cho thẹn quá hóa giận.
"Tôi mới không phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, là cô không quý trọng anh ấy trước, nếu như tôi trở thành vợ của anh ấy, tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn cô. Thiếu tướng Cố mang theo bệnh đi công tác, cô có chăm sóc anh ấy không? Cô chỉ quan tâm đến sự nghiệp của mình, chỉ để ý đến tiền bạc, cô căn bản không xứng làm vợ của thiếu tướng Cốt"
Cố Đình Chu bị bệnh sao? Cô đi hơn nửa tháng thật sự không biết chuyện này.
Nhưng mà mọi người đều là người trưởng thành rồi, chút chuyện nhỏ này không cần ngày nào cũng báo cáo, dù sao cô cũng không phàn nàn khi ở bên ngoài vất vả.
Lý Thanh Vận không ngờ cô gái này lại biết rất nhiều về tình huống gia đình cô và Cố Đình Chu.
Mà bây giờ cô lại như thể người mù, không biết già cả.
Chẳng qua đầu óc đứa bé này chỉ sợ có chút vấn đề.
"Cô bé, cô biết không, những lời nói này của cô nếu để cho người có tâm nghe được, thiếu tướng Cố trong miệng của cô sẽ bị điều tra và xử phạt như thế nào?”
Cô gái có chút lo lắng nhìn xung quanh.
"Cô! Nói chung tôi sẽ không bỏ qua, tôi sẽ chờ ngày hai người ly hôn.”
Sau khi cô gái đi rồi, Lý Thanh Vận đi tìm Bạch Ngọc tìm hiểu tình huống.
Lúc này cô mới biết được gần đây có một cô gái thường mang đủ loại đồ ăn đến tìm Cố Đình Chu, bị người khác ngăn cản cũng không từ bỏ, lần nào đến cũng đợi cả một ngày.
Giang Phạm biết được thì buồn cười về nhà nói vài câu.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, Bạch Ngọc cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên mới nhắc nhở Lý Thanh Vận như vậy.
Lý Thanh Vận thừa nhận rằng có một câu nói của cô bé kia rất đúng.
Cô cũng tự suy ngẫm lại về bản thân.
Mấy năm nay, cô bận rộn công việc kinh doanh nên thật sự ít khi quan tâm chăm sóc cho Cố Đình Chu.
Lúc có thời gian nghỉ ngơi, cô còn phải quan tâm đến sức khỏe về thể chất và tinh thân của mấy đứa nhỏ nữa.
Công việc của Cố Đình Chu cũng rất bận rộn.
Mỗi ngày khi về nhà là anh nằm xuống rồi ngủ ngay.
Sự giao lưu giữa hai người đã sụt giảm đi rất nhiều, không bằng sự ngọt ngào như đường mật trong những năm đó.
Nhưng đây không phải là chuyện mà các đôi vợ chồng già đều phải trải qua hay sao?
Cố Đình Chu quá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cho gia đình, cho cô và bọn nhỏ.
Cô chưa bao giờ oán hận anh cả.
Những chuyện lớn nhỏ ở trong nhà đều do cô xử lý, cô cũng chưa từng dùng những việc này để làm phiền Cố Đình Chu cả.
Đời sống vợ chồng, nếu mỗi ngày đều dễ vỡ như pha lê thì không thể ăn đời ở kiếp với nhau được.
Chẳng lẽ kiếm tiền và yêu việc tiền cũng là sai hay sao?
Không, nếu không có tiền thì làm sao có thể mang lại cho bọn nhỏ một tương lai tốt đẹp hơn cơ chứ?
Chỉ khi có tiền thì bọn họ mới có tự tin, mới có thể làm cho bọn họ có nhiều sự lựa chọn hơn ở trong cuộc sống!
Lý Thanh Vận cười khổ một tiếng, không ngờ đã ở độ tuổi này rồi mà cô còn bị một cô gái trẻ cướp chồng nữa.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên trách Cố Đình Chu quá quyến rũ hay là cô gái trẻ đó quá không vô liêm sỉ nữa.
Tóm lại, chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết vì chẳng những chuyện này gây ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai vợ chồng, mà vấn đề còn lớn hơn là Cố Đình Chu vất vả lắm mới leo lên được vị trí hiện giờ, cô không hy vọng sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng bởi vì chuyện này.
Cô quyết định sẽ không suy nghĩ nhiều nữa và chờ Cố Đình Chu quay về thì cô sẽ trực tiếp hỏi anh. Hai vợ chồng cũng nên nói chuyện đàng hoàng với nhau. ...
Đêm đó, Cố Đình Chu về nhà rất khuya.
Lý Thanh Vận vẫn luôn chờ anh tới tận mười một giờ.
Chén canh mà cô nấu cho anh đã nguội ngắt.
Lý Thanh Vận cũng không quan tâm quá nhiều.
Cô trực tiếp mời anh đến phòng sách để nói chuyện.
'Anh có chuyện gì với cô gái tên là Bạch Chi Chi vậy?" Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Bạch Chi Chi hả? Ai vậy? Anh không quen biết!" Cố Đình Chu không hiểu gì cả nhìn về phía vợ của mình.
Sau đó, anh kéo Lý Thanh Vận vào trong lòng hỏi: "Chuyến đi Quảng Châu lần này của em như thế nào? Không phải là em nói mười ngày nữa sẽ về hay sao, tại sao em lại đi lâu như vậy?”
Sự tức giận ở trong lòng Lý Thanh Vận trong lúc chờ đợi trực tiếp bị lời nói của anh trấn áp. Xem ra tên đàn ông chó này thật sự không làm việc gì có lỗi với cô cả.
"Đừng nói tới chuyện này nữa, Bạch Chi Chi chính là cô gái trẻ mỗi ngày đều đi tìm anh, đừng nói với em là anh không biết."
Cố Đình Chu đỡ trán.
"Đừng nói nữa, anh cũng không biết cô ta là con gái nhà ai nữa, sao lại không có mắt nhìn như vậy! Em phải trông nom Tam Tam nhà chúng ta cho kỹ vào, đừng để con bé học theo cô gái này đó. Không phải là lúc trước bộ phận văn nghệ quân đội bố trí người tới đây biểu diễn tiết mục hay sao! Cô nhóc này nhảy nhót ở phía trên không biết vì sao mà lại ngã xuống nữa. Đúng lúc anh ngồi ở bên dưới, làm anh sợ quá trời.
Cô gái này trông cũng có vẻ trạc tuổi Tam Tam nhà chúng ta. Nếu cô ta ngã xuống cái bục cao ba tới bốn mét này, không bị té gãy chân thì cũng sẽ bị hủy hoại. Anh mềm lòng nên cứu cô ta. Bởi vì đỡ cô ta mà tay của anh suýt chút nữa đã trật khớp. Anh còn phải tới bệnh viện để chữa trị nữa. Vốn dĩ anh cứ tưởng việc này sẽ trôi qua như thế, không ngờ rằng ngày hôm sau cô ta lại mang theo quà tới cảm ơn anh.
Lúc ấy, anh cũng không nghĩ gì nhiều nên từ chối quà tặng của cô ta và động viên cô ta thêm hai câu rồi tiễn người đi, ngờ đâu lại bị cô ta quấn lấy. Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cô ta lại tới tìm anh, cô ta cũng không phải là kẻ địch nên anh cũng không thể đánh đuổi cô ta đi, nhưng anh nhẫn nhịn muốn chết. Có trời đất chứng giám, anh thề, sau này anh không gặp lại cô ta nữa! Vợ à, anh trong sạch." Cố Đình Chu giơ một bàn tay lên trời thề thốt.