Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thanh Vận ngủ hơn một tiếng đồng hồ, chịu đựng cơ thể mệt mỏi, bò dậy chuẩn bị bữa sáng cho tên đàn ông thúi nhà mình.

Tối qua cô để lại một ít lòng dê và một miếng thịt, chuẩn bị cho sáng nay ngủ dậy, nấu canh dê với cà rốt cho anh, ăn một bát canh nóng hổi rồi lên tàu hỏa.

Cố Đình Chu kéo cô trở lại trong chăn.

"Tối qua em vất vả rồi, để anh làm." Anh nói bên tai cô, giọng nói lúc sáng sớm mang theo sức hấp dẫn, cô nghe mà lỗ tai muốn đỏ bừng, tên đàn ông thúi, giọng nói quá là dễ nghe rồi đó.

Cuối cùng người nào đó được ăn no thịt, tinh thần phấn chấn bò dậy, mặc quần áo vào, đến phòng bếp nấu cơm.

Lý Thanh Vận thật sự quá mệt, chui vào trong chăn ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy, Đại Bảo cũng đã rời dường, cô cũng nhẫn nhịn thân thể đau nhức vội vàng bò dậy.

Cố Đình Chu đã nấu xong một nồi canh thịt dê cà rốt thơm phức, món này không cần phải nấu ăn tài giỏi gì, uống vào chỉ thấy giữ nguyên mùi vị.

Cả nhà ăn xong bữa ăn cuối cùng thì cũng đã đến lúc chia tay, hai người lớn không nói gì, chỉ là không nỡ nhìn đối phương.

Đại Bảo thút thít nói: "Cha, sau khi cha đi phải nhớ con, mẹ và Nhị Bảo đấy nhé.

"Cha, cha đi tàu hỏa về chỗ bộ đội sao ạ? Tàu hỏa nhìn thế nào ạ? Chạy có nhanh không?”

"Cha, cha nói muốn dẫn bọn con theo vào bộ đội là thật sao ạ? Ở bộ đội có to như thôn chúng ta không? Chơi có vui không ạ?” Cố Đình Chu trả lời con trai từng câu hỏi một, lại dặn dò cậu bé: "Sau khi cha đi, con chính là người đàn ông duy nhất trong nhà, phải chăm sóc cho mẹ và em trai, cố gắng đọc sách, năm sau cha trở về sẽ đón mọi người, cả nhà chúng ta có thể sống bên nhau."

Nghe thấy vậy, Đại Bảo mới thật sự nhận ra cha sắp phải đi rôi, mấy ngày nay hai cha con ở chung với nhau rất thân thiết, cậu bé cũng không nỡ rời xa cha mình.

Đại Bảo ôm chân cha: "Cha, con không muốn cha đi đâu."

Lý Thanh Vận cũng rơm rớm nước mắt, thịt dê trong bát canh thơm phức cũng không còn ngon nữa.

Cô đứng dậy đi vào nhà bếp, cầm đầu thỏ cay mình đã ngâm tối qua ra, bỏ bảy tám đầu vào trong một cái hộp to, cho đến khi hộp đựng đầy ắp đến mức suýt không đậy lại được nữa mới dừng. Bình nước hay dùng trong quân đội của Cố Đình Chu cũng được cô rót đầy một bát canh dê mới nấu sáng nay.

Lại lấy ra khỏi không gian thức ăn nhanh là gà cắt miếng mua ở trong siêu thị, lấy giấy dầu bọc lại, còn cả một vỉ màn thầu hấp tối qua hấp nữa, cũng gói lại.

Bọc những đồ đồ ăn vào trong một túi vải mang theo bên mình, là chuẩn bị cho đồ ăn ở trên xe.

Sau đó lại lấy bốn miếng thịt heo rừng đã ướp xong từ trước ra khỏi không gian, và ba con thỏ rừng, ba con gà rừng, những đồ này cũng là để anh mang đi, thêm làm thức ăn cũng được, tặng cho cấp trên bạn bè cũng được, đều là đồ tốt.

Cố Đình Chu cũng đã nói xong lời từ biệt với Đại Bảo, anh đến phòng bếp, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Thanh Vận từ phía sau. "Vợ à, mỗi ngày phải nhớ đến anh nhé, ít nhất một lần, mỗi tuần phải viết một bức thư, một tháng bốn bức, một bức cũng không được thiếu." Thật ra anh cũng không nỡ rời xa.

"Nào có ai như anh chứ, một tháng một bức là được rồi, còn đòi bốn bức, anh cho là nhà mình là cái bưu điện đấy à. Lý Thanh Vận bị anh chọc cười, quay đầu lại cụng vào ngực anh.

"Anh mặc kệ, bốn bức là bốn bức, dù sao em cứ theo đó mà làm" Cố Đình Chu chơi xấu nói.

Anh ép Lý Thanh Vận quay người lại, để cô đối mặt với mình, hôn nhẹ lên trán cô.

"Chờ anh về đón em nhé."

"Vâng."

Hành lý của Cố Đình Chu rất ít, chỉ có hai bộ quần áo hằng ngày, mặc một bộ mang theo một bộ, còn có áo len do chính tay Lý Thanh Vận đan, mấy hôm trước mới đan xong, anh không nỡ mặc, trân trọng bỏ vào túi hành lý.

Túi hành lý khá trống, bên trong còn có thể nhét thêm mấy miếng thịt heo, gà rừng và thịt thỏ.

Hành lý khác của anh chính là cái hòm toàn chai lọ, và một cái túi vải đựng đồ ăn.

Mấy túi hành lý này cộng lại cũng chỉ bảy tám chục cân, đối với anh mà nói cũng coi như là nhẹ nhàng.

 

Đã sắp đến giờ, bỗng nhiên Lý Thanh Vận muốn nói gì đó, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, dặn dò mãi không hết: “Anh phải chú ý đến chân mình, đừng có lập tức trở về huấn luyện với cường độ cao ngay.

Em xếp thịt lợn, gà, thỏ rừng vào, còn cả thịt băm và thịt thỏ cay, nhớ phải chia cho các đồng đội, sau này ăn hết rồi thì em lại gửi tới cho anh."

"Anh biết rồi, thế này đã đủ nhiều rồi, đừng gửi qua bưu điện nữa, cơm trong quân đội đầy đủ lắm, em với các con cứ ở nhà ăn uống đầy đủ, anh mới có thể yên tâm được.

Có chuyện gì quan trọng thì gọi điện cho anh, mỗi tuần một bức thư đừng có quên đấy nhé.

Anh về đó thì sẽ báo cáo, bên đó sắp xếp xong, anh sẽ về đón em và các con." Cố Đình Chu ôm Lý Thanh Vận vào trong lòng, như muốn khảm cô vào trong lồng ng.ực mình.

Tiễn chồng đi lính xa ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải nói lời từ biệt, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Đình Chu cầm hành lý của mình rồi lên đường, anh qua nhà tổ trước tạm biệt cha mẹ, thế là lại bị cha Cố mẹ Cố nhét cho một đống đồ ăn, cho đến khi không nhét nổi nữa mới thôi.

Anh đi xe bò đến công xã, sau đó ngồi xe từ công xã lên thị trấn, rồi lại ngồi xe từ thị trấn lên tỉnh, ở đó mới có bến tàu, hiện giờ tàu hỏa sơn xanh vẫn còn chạy với tốc độ vô cùng chậm, đến thủ đô cũng phải mất hai ngày, sau đó lại ngồi xe vê chỗ bộ đội.

Khó khăn của đoạn đường này, giống như cuộc đời của anh vậy, là một đứa trẻ từ nông thôn, một đường đi tới, thật sự không dễ dàng gì.

Người khác vừa sinh ra đã là con cháu cán bộ cao cấp, được hưởng tài nguyên giáo dục tốt nhất, chất lượng cuộc sống ưu tú nhất, có được nhiều sự lựa chọn nhất, anh lại không có gì cả, chỉ có tấm lòng liều lĩnh dám xông pha thôi.

Nhưng sống lại một lần, anh cũng có rất nhiều cảm nhận khác biệt, đời này, hẳn là sẽ bước đi ổn định vững vàng hơn đời trước.

Cố Đình Chu đến thị trấn, đi lấy ảnh trước, nhìn vợ con cười rực rỡ trong tấm ảnh, khóe môi anh nở nụ cười ấm áp, vô cùng trân trọng những tấm ảnh này rồi bỏ vào trong ngực.

Lý Thanh Vận tiễn Cố Đình Chu đi xong, trong lòng cảm thấy trống vắng, đột nhiên cảm thấy thật là vắng vẻ, rõ ràng trước đây khi cô và hai đứa trẻ ở nhà, cũng là thế này, nhưng hiện tại lại không quen được.

Thói quen là một thứ đáng sợ, cô đã quen sự có mặt của người đàn ông kia rồi.

Lúc này Trình Kiệt cũng tới đón Đại Bảo.

"Em dâu, Đình Chu đi rồi sao?"

"Vâng, anh Trình, vất vả cho anh rồi." Lý Thanh Vận bỏ hộp cơm của Đại Bảo vào trong cặp sách, đưa cậu bé ra cửa.

"Nghe nói tối qua một mình anh ấy bắt được bốn con dê, ba con lợn rừng? Quá là giỏi đó.

Sau này em có chuyện gì, hoặc là có việc gì làm không xong, thì tìm anh, hoặc là nhờ chị dâu giúp đỡ, hai nhà chúng ta không cần phải khách sáo gì đâu.' Trình Kiệt nhiệt tình nói.

"Có giỏi giang gì đâu, anh ấy chỉ giết được mấy con dê thôi, mấy con khác cũng là nhờ có người giúp đỡ, được rồi, chắc chắn sẽ không khách sáo với nhà anh đâu, đường nhiều tuyết trơn trượt, mọi người đi đường cẩn thận nhé."

Tối qua lại có một trận tuyết rơi, mặt đất tích một lớp tuyết dày, nhưng vẫn chưa tới mức không thể ra ngoài đi học, đi học vốn là chuyện vất vả, tình hình chưa đến mức không thể ra ngoài, thì vẫn phải đến trường lên lớp.

Lý Thanh Vận bế Đại Bảo lên xe, nhìn chiếc xe đạp đi xa dần, biến mất ngay trước mắt.

Cô lắc lắc đầu, cũng tìm chút chuyện để làm, nếu không cả ngày hôm nay sẽ khó chịu lắm.

Nhớ đến thịt dê đã chia ngày hôm qua, cô lấy ra khoảng hai cân thịt dê, chuẩn bị mang đến nhà tổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK