Mẹ Giang thầm nghĩ, nếu như thằng đó thật sự là loại người không lấy thứ gì cháu, thà rằng làm gì đó với cháu còn hơn.
Mấu chốt chính là, thứ thằng đó lấy không phải thứ gì của cháu, mà là mẫu thiết kế trong nhà máy gia công.
Phòng ngày phòng đêm, khó phòng kẻ trộm trong nhà.
Bà ta chỉ phải kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Cố Nhị Ni.
Nhị Ni liên tục phủ nhận: "Không thể nào, không thể nào, trong nhà anh ấy có nhà máy lớn như vậy, văn bản không có chuyện trộm bản thiết kế của nhà máy nhỏ này của chúng ta."
"Cái nhà máy lớn mà cháu nói, trên thực tế đã xuống dốc, đến cả tiền lương của công nhân cũng không trả nổi. Còn thiết kế của thím hai của cháu, lại có thể bán ra vàng thật bạc trắng. Cháu nói xem thằng đó có cân tới trộm không? Tự cháu đi mà xem, trong tòa nhà bách hóa, xã cung ứng, cửa hàng tư nhân, nơi nào cũng phủ kín hàng hóa của Hằng Thuận. Đều tại cháu dẫn sói vào nhà, để người ta trộm mất. Bản thân cháu tự tính toán xem, sự tổn thất này lớn đến nhường nào!"
Nhị Ni ngơ ngác nói: "Không thể nào, không thể nào, anh ấy sẽ không làm vậy, anh ấy nói anh ấy thích cháu, không liên quan đến xuất thân của cháu.
Mẹ Giang thấy bộ dạng si ngốc như bị tẩy não của cô ta, chỉ có thể giao cô ta cho mẹ Cố và Lý Thanh Vận xử lý.
Khi mẹ Cố biết chuyện, tức đến đấm ngực dậm chân, suýt chút nữa nghẹn họng tức chết.
Bà ấy biết đại khái vê việc cửa hàng trang phục của Lý Thanh Vận kiếm được rất nhiều tiền, mỗi lần ra một mẫu mới đều có thể cháy hàng.
Chính là bởi vì biết, cho nên bà ấy cũng biết chuyện này có thể trực tiếp dẫn đến tổn thấy mấy chục ngàn.
Đem bán Nhị Ni đi bà ấy cũng không bôi thường nổi.
Mẹ Cố hận rèn sắt không thành thép mắng: "Đứa con gái chết dẫm nhà mày, nhìn mày đã làm ra chuyện gì kìa! Thím hai của mày đã có ý tốt kéo chúng ta lên, mày lại gây ra họa lớn như vậy cho con bé. Mày thiếu đàn ông đến vậy à? Ngày nào tao cũng nói với mày rằng, đi học hành đàng hoàng với Đại Ni, chịu khó kiếm tiền tích cóp, chính mình có năng lực, loại đàn ông nào không tìm được. Một hai phải ra ngoài xem phim với người khác, ăn nhậu chơi bời, hiện tại mày nói tao phải giải thích với thím hai mày như thế nào!"
Mẹ Cố nói đến mức nước mắt nước mũi lùm tum, hận rèn sắt không thành thép, bà ấy trực tiếp tát một cát bốp vào lưng Nhị Ni.
Nhị Ni vẫn cảm thấy bản thân bị oan uống, người đó, anh ấy giống như quý ông lịch lãm trên phim điện ảnh, không thể làm chuyện như vậy được.
Cô ta cực lực muốn giải thích thay cho anh ta.
"Bà nội, không thể nào. , chắc chắn là có sự hiểu lầm nào đó, nhà anh ấy có nhà máy lớn như vậy, làm sao có thể nhìn trúng một nhà máy nhỏ nhoi như của chúng ta. Chắc chắn là những người khác trong xưởng làm rò rỉ bản thiết kế, rồi đổ lỗi cho cháu. Để xem cháu có bắt được bọn họ không."
Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc vừa đến nơi, đã nghe thấy lời nói này của Nhị Ni.
Trực tiếp bị chọc tức cười.
Lý Thanh Vận trực tiếp bước qua đó, tát một cái thẳng vào mặt Cố Nhị Ni.
Nhị Ni nhìn cô với vẻ mặt không dám tin tưởng. Ánh mắt bướng bỉnh giống như đang nói, dựa vào cái gì mà thím đánh cháu?
"Cháu quả thực giống hệt với bà mẹ kia của mình, không biết đúng sai là cái gì! Đừng dùng ánh mặt thiển cận hẹp hòi của mình để đánh giá thím và bản thiết kế của thím. Nếu như cháu tin tưởng cái người bạn trai đó của mình như vậy, xin hỏi trong tuần này tên đó đã chủ động liên hệ với cháu chưa?”
Nhị Ni giống như một quả bóng bay bị chọc nổi.
Ngay lập tức trở nên chết lặng.
Người kia đã gần mười ngày không hê liên lạc với cô ta rồi.
Cô ta đang định hai ngày tới đi đến nhà máy sản xuất quần áo Hằng Thuận để tìm anh ta.
Không nghĩ tới đã xảy ra sự việc như Vậy.
"Cháu không tin, cháu muốn đích thân đi hỏi anh ấy!" Nhị Ni vẫn cứ cắn răng kiên trì.
Cô ta không tin những lời ngon tiếng ngọt đó, thê non hẹn biển chắc rằng đều là giả.
"Được rồi, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Bây giờ cháu đi tìm tên đó đi, hỏi cho rõ ràng. Nếu như chúng ta thật sự đổ oan cho cháu, thím sẽ tự mình đứng ra xin lỗi cháu. Nếu như là sự thật, chỗ này của thím cũng không giữ cháu được, tự cháu thu dọn đồ đạc về quê đi."
Nhị Ni quật cường ôm theo một tia hy vọng cuối cùng chạy ra ngoài.
Kết quả mà cô ta có thể nhận được đương nhiên là thất vọng.
Đến cả cửa cũng chưa bước vào, đã bị người đứng trông cửa ngăn lại ở bên ngoài.
Cô ta ngồi xổm ở cửa, chờ đợi và chờ đợi.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, mới nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm bước ra từ trong nhà máy.
Đi cùng anh ta còn có một người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo xinh đẹp.
Nhị Ni muốn xông lên hỏi anh ta cho rõ ràng.
Người nọ chỉ dùng một ánh mắt, bên cạnh liên có người ngăn cô ta lại, không cho cô ta tới gần.
Nhị Ni liêu mạng hét lên: "Trương Hưng Nghiệp, em ở chỗ này." Người nọ không thèm quay đầu lại đã mang theo người phụ nữ kia rời đi.
Người phụ nữ đó còn quay lại nhìn cô ta một cách đầy ẩn ý.
Đó là một biểu hiện thương hại, giống như nhìn một con kiến.
"Trương Hưng Nghiệp, tên lừa đảo nhà anh! Anh lừa em, anh đã hủy hoại em...
Sau khi cả hai người đi xa, Nhị Ni được thả ra.
Cô ta tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng chửi bới.
Không có bất cứ ai thèm chú ý đến cô ta.
Không trung dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng và bi thương của cô ta, bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ tí tách.
Nhị Ni để mặc cho từng hạt mưa đánh vào trên mặt, trên người mình. Cô ta nhớ tới những ảo tưởng tốt đẹp của chính mình trong khoảng thời gian này, tất cả những giấc mơ đẹp, cuối cùng lại tan biến trong khoảnh khắc này.
Cô ta ước gì tất cả những điều này chưa từng xảy ra.
Tại sao người đàn ông này lại muốn trêu đùa cô ta?
Cô ta phải đối mặt với thím hai như thế nào, phải làm thế nào mới có thể đền bù tổn thất lớn như vậy?
Sau đó, người trông cửa không nhìn nổi nữa, đưa cô ta đến phòng bảo vệ, cho cô ta một ly trà nóng.
Cũng có lòng tốt nói với cô ta.
Trương Hưng Nghiệp tên này đã kết hôn từ lâu rồi.
Vợ của anh ta chính là người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi đi qua cùng anh ta.
Hằng Thuận vốn là nhà máy quốc doanh, được cha của Trương Hưng Nghiệp tiếp quản, mấy năm nay vẫn luôn trên đường xuống dốc, vốn dĩ đã nửa năm không trả tiền lương, công nhân đã gây ồn ào rất nhiều lần. Tháng này bọn họ hẳn sẽ đóng cửa.
Kết quả không biết tên Trương Hưng Nghiệp này lấy từ nơi nào ra một số kiểu dáng mới đến đây.
Hai cha con bọn họ được ăn cả ngã về không đập tất cả vào đó, sản xuất ra một lô quần áo.
Chính nhờ lô quần áo này đã giúp cho nhà máy đang trên bờ vực phá sản trực tiếp được hồi sinh tại chỗ.
Ngay lập tức đã trở thành đối tượng hợp tác mà các cửa hàng bách hóa lớn tranh giành.
Hằng Thuận cũng được hồi sinh.
Lúc đó Nhị Ni mới biết, những lời thím hai của mình nói là đúng.
Trương Hưng Nghiệp đã nhân khoảng thời gian đưa bản thân trở về, âm thầm lấy đi bản thiết kế kiểu dáng mới.
Với những bộ mẫu quần áo này, nhà máy đã được cứu sống.
Còn mệt cô ta cảm thấy Trương Hưng Nghiệp rất đàn ông, không có nhân cơ hội ở riêng mà động tay động chân với cô ta, là một chính nhân quân tử.
Không nghĩ tới người ta đã sớm có vợ rồi, lại còn là một người đẹp xinh đẹp như vậy.
Tiếp cận mình có lẽ chỉ vì cảm thấy mình là một đứa rất dễ lừa, muốn dựa vào mình để trộm đi bản thiết kế của Thanh Ngọc.
Cố Nhị Ni cảm thấy bản thân giống như một tên hề vậy.
Cô cảm ơn người trông cửa, khập khiễng quay trở về.
Kính thị lớn như thế này, cô ta không có nhà riêng của mình, nơi dung thân duy nhất, cũng là chỗ ở thím hai cho.
Nhưng chính mình lại khiến cô tổn thất một số tiền rất rất lớn, chỉ bởi vì một tên lừa đảo.
Lúc này, cô ta mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Sợ rằng chính mình không bồi thường nổi tổn thất của thím hai, sợ rằng sẽ bị đưa về nông thôn, tiếp tục cuộc sống khốn khổ như ngày trước.
Nhưng cô ta không còn nơi nào khác để đi nữa, trên người cũng không mang theo cái gì.
Người bên ngoài quá đáng sợ, cô ta căn bản không phải đối thủ của người khác.
Cuối cùng cô ta lại quay về cái sân nhỏ mở thêm kia.
Mẹ Cố và Đại Ni đang nôn nóng đi tới đi lui ngoài cửa, chờ cô ta.