Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thanh vận nắm chặt lại bàn tay của anh: “Anh trở về lúc nào?"

"Vừa về, còn khó chịu không? Anh đi gọi bác sĩ tới." Ánh mắt của người đàn ông trong chớp mắt tỏa sáng, dịu dàng vuốt tóc mái cô ra sau tai.

Lúc này Lý Thanh Vận mới nhìn thấy trên lưng anh còn đeo bọc hành lý lúc ra cửa, quên cởi ra.

Đồ ngốc này.

Chưa đến nửa phút, Cố Đình Chu đã kéo một người trung niên mặc áo choàng trắng vào.

"Bác sĩ, vợ tôi tỉnh rồi, ngài mau xem thử."

Bác sĩ kia bị anh kéo đến mức hết cách, ông ấy cũng không tức giận mà cười ha ha kiểm tra một phen cho Lý Thanh Vận, lại thăm dò mạch đập rồi gật đầu. "Không có vấn đề gì lớn, chính là tích trụ trong lòng, đau lòng quá độ, thân thể mệt mỏi, cộng thêm ba tháng đầu còn chưa ổn định lắm. Trở về bổ sung dĩnh dương thêm cho cô ấy, nếu có điều kiện thì ăn thêm gan heo và nội tạng bổ máu."

Vẻ mặt Cố Đình Chu vô cùng hoài nghi, anh đều không hiểu cả câu phía trước và câu phía sau, ba tháng này có nghĩa là gì?

"Bác sĩ, ba tháng gì cơ? Vợ tôi bị bệnh ba tháng à?" Anh căng thẳng hỏi.

Lý Thanh Vận nghe lời bác sĩ nói xong thì lập tức phản ứng lại.

Hai tháng này cô quả thực chưa tới đèn đỏ, bởi vì cũng khá bận rộn nên không đặc biệt chú ý chuyện này, không ngờ đã sắp ba tháng rồi sao?

Cô khẽ chạm vào bụng mình.

Nghĩ tới có một sinh mệnh lặng lẽ thai nghén, cắm rễ và thành hình bên trong thì cảm thấy thật thần kỳ.

Bác sĩ một bên nghe Cố Đình Chu tra hỏi thì mới biết tên to con ngốc nghếch này còn chưa biết mình sắp làm cha.

"Chúc mừng anh, anh sắp làm cha rồi."

Cố Đình Chu đứng đực tại chỗ, ngay cả bác sĩ đi ra ngoài cũng không biết.

Lý Thanh Vận nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh thì nhất thời không phân rõ anh đang vui mừng hay không.

Anh sẽ thích đứa trẻ này chứ? Dù sao đã là cha của hai đứa con trai, chắc hẳn sẽ không có cảm giác chờ mong với con cái nữa?

"Bà xã, chúng ta thật sự có con rồi?" Cố Đình Chu cẩn thận ngồi xuống, nắm chặt bàn tay để trên bụng của Lý Thanh vận.

Mặc dù anh cũng rất yêu thương Đại Bảo và Nhị Bảo, nhưng không thể không nói, lúc bọn họ được sinh ra đời, lúc đó anh còn ở trong quân đội, thật sự chưa có cảm giác gì đặc biệt.

Mà tên nhóc này khiến anh lần đầu cảm nhận được cảm giác chờ mong và thấp thỏm không yên khi sắp làm cha.

Sự khó tin và vui mừng trong ánh mắt không lừa được người khác.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi" Anh lầm bầm lầu bầu đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, không biết đang nghĩ gì.

"Anh phải gọi điện cho cha mẹ anh báo một tiếng. Nếu không để mẹ anh qua chăm sóc em nhé? Chúng ta trả lương cho bà ấy. Bây giờ em có con rồi, còn cần người ta chăm sóc, Nhị Bảo cũng phải có người chăm sóc, một mình em không chú ý tới được. Công việc này của anh nói đi là đi, khó tránh khôi không để ý tới trong nhà, uất ức cho em rồi, bà xã. Công việc của lớp Dục Hồng, em thích làm thì làm tiếp, không thích cứ ở nhà, bây giờ trợ cấp của anh có thể nuôi được cả nhà chúng ta, em không cần luôn san sẻ với anh nữa.

Lúc Cố Đình Chu tới đây thì đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, biết bà xã mình bây giờ đang làm việc ở lớp Dục Hồng, trong lòng anh tưởng rằng Lý Thanh Vận vì san sẻ và gánh vác gia đình giúp anh mới ra ngoài đi làm.

"Thôi bỏ đi, chỉ có mấy tháng thôi mà. Bây giờ, em sẽ gọi mẹ tới đây. Chờ tới lúc sắp sinh, em mới nhờ mẹ tới đây hỗ trợ mình vượt qua mấy tháng ở cữ là được. Hiện tại, Nhị Bảo thật sự là không thích hợp để đưa tới nhà trẻ. Em cũng không ngờ rằng Trần Quế Chi lại là hạng người này, do em mắt mù nên mới tin tưởng cô ta. Sau này, em có thể dẫn theo Nhị Bảo đi làm. Hiện tại, thằng bé đã có thể đi bộ từ từ rồi. Lúc lên lớp, em có thể nhờ giáo viên khác trông nom thằng bé giúp mình, hoặc là để thằng bé ngồi ở trong phòng học chơi."

"Chuyện của Trần Quế Chi, em không cần tiếp tục nhúng tay vào nữa, giao cho anh xử lý." Cố Đình Chu nghĩ tới cái gì mà cả khuôn mặt trở nên xanh mét.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện vợ của mình suýt chút nữa đã rơi vào trong tình trạng nguy hiểm, trong lòng anh cảm thấy sợ hãi.

Đối với người đã gây tổn thương cho vợ của mình, anh cũng sẽ không nương tay đâu. Anh biết Lý Thanh Vận không nỡ nhìn thấy người khác chịu khổ và cô dễ mềm lòng, cho nên anh trực tiếp nhận lấy chuyện này để tự mình giải quyết.

"Vậy, được rồi. Tuy nhiên, em nhất định phải lên lớp này. Em phải mất rất nhiều công sức mới có thể được đảm nhận công việc dạy cho lớp Dục Hồng này, anh đừng làm cho em đánh mất công việc này đó. Cố Đình Chu, em không muốn mãi mãi ở trong nhà chờ đợi anh đâu. Em cũng muốn có thế giới của riêng mình, anh có hiểu không?"

Lý Thanh Vận nghiêm túc nhìn về phía anh.

Cố Đình Chu trâm ngâm một lúc lâu sau mới nói: "Rất xin lỗi vợ. Gần đây, anh bận quá nên đã bỏ bê em và bọn nhỏ. Sau này, em muốn làm cái gì thì cứ việc làm đi. Anh sẽ đi gửi điện tín nhờ mẹ của mình tới chăm sóc cho em và các con. Chờ sau khi em sinh con xong, mẹ của anh còn có thể giúp đỡ chăm hai đứa nhỏ nữa. Em đừng bảo rằng bản thân có thể làm nữa, một người làm sao mà có ba đầu sáu tay được chứ?”

Lý Thanh Vận suy tư. Sau khi đứa bé được sinh ra, bản thân thật sự có quá nhiều việc để lo liệu mà còn làm không xuể. Nhị Bảo đã lớn tới vậy vẫn có thể trông được, nhưng đứa bé sơ sinh thì phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cô thật sự phải từ bỏ công việc không dễ gì mà kiếm được này để về nhà nuôi con hay sao?

Trước kia ở nông thôn là do cô không còn cách nào. Hiện tại, cô đã có cơ hội như vậy, trong lòng cô vẫn không muốn làm một bà nội trợ toàn thời gian chỉ biết nấu cơm và giặt quần áo.

Lời nói của Cố Đình Chu chính là một cách. Cô không muốn từ bỏ công việc ở lớp Dục Hồng, con cái cũng phải có người chăm nom, nếu giao mấy đứa nhỏ cho người ngoài thì cô cũng không yên tâm, chuyện này chỉ có thể nhờ mẹ Cố mà thôi.

Tuy nhiên, sau này mẹ Cố tới đây, cuộc sống trong nhà sẽ không còn tự do giống như hiện tại nữa, muốn ăn uống cái gì thì chỉ cần trực tiếp lấy từ không gian ra mà thôi.

Tuy nhiên, thời cuộc hiện tại trở nên căng thẳng, cô cũng nên chú ý một chút. Cô không dám phô trương giống như lúc trước nữa, kiềm chế một chút cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.

"Vậy, được rồi. Chúng ta nhất định phải đưa tiền lương cho mẹ, bằng không đến lúc đó chúng ta không thể nào nói được với nhà anh cả bên kia đâu.” Lý Thanh Vận giải quyết dứt khoát. "Được rồi, anh biết rồi. Em nghỉ ngơi trước đi. Anh đi múc cơm cho em, em ăn uống rồi nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ xuất viện về nhà."

"Đúng rồi, hai đứa nhỏ đâu rồi?" Đầu của Lý Thanh Vận mơ mơ màng màng, lúc này cô mới nhớ tới chuyện này.

"Yên tâm, Bạch Ngọc đã hỗ trợ đưa Đại Bảo và Nhị Bảo tới nhà của cô ấy rồi."

"Vậy là tốt rồi." Lý Thanh Vận thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, cô mới cảm thấy mình rất đói, dạ dày trống trơn.

Cố Đình Chu mua một phần cơm cho bệnh nhân quay về, Lý Thanh Vận ăn sạch sẽ. Lúc này, cô mới cảm thấy cơ thể hồi phục và cả người lại có sức lực.

Hai người xử lý xong thủ tục xuất viện rồi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK