Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Phạm Tiểu Đan là người tỉnh Tứ Xuyên, nhưng cô ấy chỉ biết làm một số món ăn nhà đơn giản mà thôi, bởi vì gia đình cô ấy sinh ra rất bình thường, không đủ để cô ấy có thể nhìn ra thế giới rộng lớn hơn nữa.

Thịt khô vào với măng khô và ớt xanh, cải mai khô nấu với thịt, thịt ba chỉ xào, khoai tây thái sợi ớt xanh, bắp cải xào sơ, miến trộn rau.

Còn hai con cá cuối cùng này ngược lại gây khó khăn cho cô ấy, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lý Thanh Vận đến nhận lấy làm giúp cô ấy, vừa vặn mang theo dưa chua tự mình làm, một món cá hầm cải chua, một món kho tàu.

Phạm Tiểu Đan không ngờ tới tay nghề nấu ăn của người chị xinh đẹp này cũng tốt như vậy, trong lòng hạ quyết tâm muốn kết thân có quan hệ tốt với Lý Thanh Vận, đi theo cô học tập thêm từ cô.

Trước khi đi theo quân đội với Trần Kiến Bằng, mẹ cô ấy đã cố ý dặn dò cô ấy rằng, đi theo người tốt học cái tốt, đi theo người xấu học cái xấu, khi đến nơi thì phải cẩn thận một chút, tính cách của cô ấy thẳng thắn, nếu gặp phải người có nhiều tâm tư, bị người ta bán cũng không biết.

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi ở bên cạnh Lý Thanh Vận, cô ấy cảm thấy, người chị xinh đẹp này là một người rất tốt.

Cho nên cô ấy cũng không hề giấu giếm, tùy tiện chia sẻ chuyện tình cảm giữa mình với Trần Kiến Bằng cho Lý Thanh Vận.

Hóa ra Phạm Tiểu Đan cũng là cô gái rất ngoan trên khắp làng trên xóm dưới bọn họ, làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều kiếm đủ mười công điểm, cô ấy trông cũng xinh đẹp, còn được đi học hai ba năm, cũng không tính thất học hoàn toàn.

Khi tới tuổi, bà mối tới cửa cầu hôn đều sắp đạp hỏng ngưỡng cửa.

Mọi người ai nấy đều bàn ra tán vào suy đoán người cuối cùng cô ấy lên kiệu hoa là nhà ai.

Không ngờ tới trời có mưa gió thất thường.

Ngay khi trong nhà đang xem mắt cho cô ấy, anh trai của cô ấy xảy ra sự cố khi sửa đập nước, bị một cục đá rơi từ trên trời xuống đập gãy chân.

Đập nước là do mấy thôn làng gân đó cùng nhau chịu trách nhiệm tu sửa, cuối cùng các thôn liền gửi tặng mười đồng tiền an ủi tượng trưng,

So với chi phí chữa trị cho một người bị gãy chân, vẫn cứ là muối bỏ biển.

Dân đấu không lại quan, bọn họ chỉ có thể rơi vào cảng ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng chân của anh trai vẫn phải chữa trị.

Cha mẹ và chị dâu đều góp sức, tổng số tiền trong nhà cũng chỉ hơn một trăm đồng tiền, cộng với số tiền bồi thường các thôn gửi tới, tổng cộng cũng chỉ khoảng hai trăm.

Vẫn còn hơn một trăm hai trăm đồng nữa mới có thể đủ chi phí chữa trị cho anh trai cô ấy.

Hoạn nạn thấy lòng người.

Ngôi nhà ngày thường khách đến nhộn nhịp, lúc này đây không còn ai tới cửa.

Ngay cả những người ngày thường vội vàng đến làm mai cho cô ấy, cũng im bặt không nhắc tới việc này.

Đến cả những bạn bè thân thích đều sợ bị bọn họ dây dưa, lần lượt nói nhà mình không có tiền.

Mắt thấy anh trai nằm ở trên giường bệnh, tình hình nguy cấp, lại không thể tiếp tục được nữa.

Cô ấy quyết định gả chính mình ra ngoài, dùng tiền lễ hỏi để lấp vào chỗ trống.

Ai biết những người trước kia tình nguyện chỉ ra hai trăm đồng để hỏi cưới cô ấy, hiện tại nghe nói tình hình nhà bọn họ như vậy, biết một xu tiền lễ hỏi cũng không thể nhận trở lại, thậm chí của hồi môn của nhà gái cũng không có, lần lượt từ chối cô ấy.

Cô ấy xuất đầu lộ diện, hỏi thăm từng hộ gia đình.

Nhà duy nhất đồng ý, cũng là bỏ đá xuống giếng, chỉ chịu chi ra năm mươi đồng, năm mươi đồng căn bản không cứu được anh trai.

Vào khoảnh khắc tuyệt vọng này đây.

Cha mẹ Trần Kiến Bằng đã tìm đến cô ấy.

Đôi vợ chồng già trong lòng hiểu rõ, một cô gái tốt giống như cô ấy, theo lý thuyết bình thường bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, suy cho cùng con trai nhà mình cũng kết hôn lần thứ hai.

Nhưng đây không phải gặp được chuyện tốt sao.

Đầu tiên bọn họ nói về hoàn cảnh con trai của mình, sau đó lại nói nhà mình sẵn sàng bỏ ra hai trăm đồng tiền lễ hỏi.

Phạm Tiểu Đan có chút do dự, Trần Kiến Bằng lớn hơn cô ấy mười tuổi, hơn nữa còn từng ly hôn.

Cô ấy đã từng gặp anh ta khi còn nhỏ, nhưng dù sao tuổi tác chênh lệch quá lớn, chưa từng chơi cùng nhau, cho nên không có ấn tượng gì đối với anh ta, chỉ biết mọi người nói rằng hiện tại anh ta rất có tiền đồ, làm quan trong quân đội.

 

Thấy cô ấy do dự, hai vợ chồng già nhà họ Trân cũng không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Bọn họ nói, mặc kệ chuyện của hai người có thành công hay không, hai trăm đồng này đều đưa cho cô ấy.

Nếu như hai người kết hôn, đây là lễ hỏi.

Nếu như một trong hai người không vừa mắt đối phương, số tiền này coi như cho bọn họ mượn, sau này cứ trả dần dần là được.

Phạm Tiểu Đan lập tức quỳ xuống trước mặt hai ông bà già.

Mấy ngày nay đã chứng kiến nhiều sự ấm lạnh của lòng người, lòng tốt của hai ông bà kiến cô ấy cảm động, trong lòng quyết định nếu Trần Kiến Bằng không phải người xấu thì cô ấy bằng lòng gả cho anh ta. Ngày hôm đó cô ấy liên cầm tiền để chi trả phí phẫu thuật của anh trai mình, ca phẫu thuật rất thành công, chân của anh trai cuối cùng cũng được bảo vệ.

Cả gia đình đều rất vui mừng, cũng rất thấy thẹn với cô ấy.

Nhưng cuối cùng trời cao cũng không bạc đãi cô ấy, để lại cho cô ấy một con đường sống.

Trần Kiến Bằng về quê thăm người thân, sau khi xem mắt tìm hiểu đối phương, hai người đều không hẹn mà cùng coi trọng đối phương.

Trần Kiến Bằng có thể cho Phạm Tiểu Đan một mái ấm ổn định, còn Phạm Tiểu Đan có thể cho Trần Kiến Bằng một bến đỗ bình yên và ấm áp.

Trần Kiến Bằng kết hôn lần thứ hai, hiện tại nhà họ Phạm chỉ còn bốn bức tường, cho nên hai người ai cũng không chê ai.

Phạm Tiểu Đan không có bất cứ của hồi môn hay chỗ dựa nào, thay vì gả cho người khác chịu tủi nhục, không bằng gả cho Trần Kiến Bằng, ít nhất nhà họ Trần đã cho cô ấy một phần thể diện và thiện ý.

Phạm Tiểu Đan cũng dò hỏi kỹ càng tỈ mỉ về cuộc hôn nhân trước đó của anh ta, Trần Kiến Bằng kể từ mọi chuyện từ đầu chí cuối cho cô ấy, không hề bán thảm cũng không hề nói xấu gì đối phương.

Còn nghĩ rằng lúc trước bản thân không nên vì tiền đồ của chính mình mà chấp nhận lời đề nghị của Khâu Thục Hà, thế cho nên hai người đã kết thúc như thế, cả hai đều có lỗi.

Phạm Tiểu Đan cũng có thể lý giải, con người không phải bậc thánh nhân, ai mà không có sai lầm, chỉ cần có thể thừa nhận sai lầm của chính mình và sửa chữa, chính là một đồng chí tốt.

Hai người cứ như vậy làm mấy bàn đơn giản ở quê nhà, đã tính là kết hôn. Lúc ấy có rất nhiều gia đình trước kia đề cập đến việc kết hôn với cô ấy còn âm thầm nói không ít lời độc ác sau lưng.

Đặc biệt là gia đình muốn cưới cô với giá năm mươi đồng kia, thế mà con công khai hỏi cô ấy, vì sao lại tình nguyện gả cho một người kết hôn lần hai chứ không muốn gả cho nhà mình.

Lúc ấy anh ta đã bị Trần Kiến Bằng hạ gục chỉ bằng một cú đấm, như thế nào cũng không bò đứng dậy được, chọc cho mọi người cười vang.

Giá trị vũ lực của Trần Kiến Bằng cũng mang lại cho Phạm Tiểu Đan một cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, cô ấy bắt đầu chờ mong cuộc sống tương lai của mình.

Bởi vì kỳ nghỉ của Trần Kiến Bằng có hạn, sau khi kết hôn hai ngày, bọn họ dọn dẹp một chút liên đi theo quân đội, trong khoảng thời gian ở chung này, hai người cũng càng ngày càng ăn ý, trông giống như cặp vợ chồng già đã ở với nhau rất nhiều năm.

Trần Kiến Bằng là một người đàn ông Tứ Xuyên điển hình, trong nhà ngoài ngõ cái gì cũng có thể làm, Phạm Tiểu Đan cũng là một người tính tình sang sảng, chăm chỉ cần cù, khi hai người ở chung có cùng tần số, cùng chung chí hướng.

Sau khi nghe xong câu chuyện của hai người, Lý Thanh Vận thật sự bội phục cô gái nhỏ đến từ tỉnh Tứ Xuyên này từ tận đáy lòng.

Không phải người nào cũng có thể thản nhiên chấp nhận được, cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Cô ấy chẳng những không hề tự oán tự tiếc mình, quân bài xấu cầm trong tay bị cô ấy đảo ngược một cách mạnh mẽ, biết thành bài tốt.

Tuy rằng Trần Kiến Bằng có thể không phải là một người đàn ông tốt, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất của Phạm Tiểu Đan ở thời điểm hiện tại.

Hai người nấu một bữa ăn ngon, mắt thường có thể nhìn thấy quan hệ giữa họ càng thân mật một chút.

Khiến cho hai người đàn ông xem mà liên tục lấy làm ngạc nhiên, đây là duyên phận kỳ diệu giữa những người phụ nữ sao?

Nhưng cả hai người thấy vậy đều vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK