Nhị Ngưu là một đứa trẻ trung thực, lớn lên trong thôn, không có kiến thức gì.
Ông ấy sợ người cha này khi nhìn thấy cậu ta sẽ chê bai rồi thấy thất vọng.
Trên thế giới này thứ sâu không lường được nhất chính là lòng dạ con người.
Khi chưa tìm được thì muôn vàn cái tốt, đợi đến khi tìm được rồi, phát hiện miếng ngọc đẹp đẽ trong lòng thật ra chỉ là hư ảo, cảm giác lạc lõng này không phải người bình thường có thể chấp nhận được.
Hứa Cảnh Hồng nghĩ đến việc sắp gặp lại được con trai, đôi mắt đỏ hoe.
"Chỉ cần nó còn sống khỏe mạnh trên thế giới này, đây là ông trời đang cho tôi một cơ hội bù đắp, là món quà tốt nhất dành tặng cho tôi."
Đến trong thôn, cha Cố kéo xe bò để trước cửa nhà mình, trước tiên là sắp xếp cho mẹ Cố và ba đứa nhỏ vào trong nhà nghỉ ngơi, bọn họ đi vội hai ngày đường, người lớn trẻ nhỏ đều mệt lả rồi.
Tam Tam và Nhị Bảo ngủ luôn trên xe bò, được người lớn ôm trong lòng.
Lò lửa trong nhà sớm đã được đốt lên, rất ấm.
Còn cha Cố dẫn số người còn lại đi đến nhà Nhị Ngưu để nhận người thân.
Chiếc xe bò dựng tại một căn nhà cũ kỹ.
Hứa Cảnh Hồng nghiêm túc quan sát đánh giá xung quanh căn nhà không quá lớn này.
Đây là nơi con trai đã sống mười mấy năm ư?
Cố Đình Chu nhảy xuống xe gọi cửa. "Ai đó?”
Nhị Ngưu nhanh chóng khoác áo bông lớn lên mình, bước ra.
Mở cửa nhìn thấy là Cố Đình Chu đã gần hai năm không gặp, ánh mắt cậu ta sáng lên trông thấy rõ.
"Chú ơi, chú về rồi ạ! Thím và mấy đứa nhỏ đâu ạ?"
Cố Đình Chu vỗ đôi vai vạm vỡ của cậu ta cười một cái rồi nhường vị trí.
Lý Thanh Vận đi theo sau lưng Cố Đình Chu cũng nhìn cậu ta đánh giá: "Nhị Ngưu, cậu cao lên rồi, cường tráng hơn."
Bộ dáng vạm vỡ như nghé con kia, ai có thể hình dung được trước đây cậu ta ốm yếu gió thổi là bay.
Nhị Ngưu ngại ngùng gãi đầu: "Chú thím, mọi người nhanh vào ngôi."
"Lần này chúng tôi đến đây không phải ngồi chơi, chúng tôi mang đến cho cậu một niềm vui bất ngờ." Lý Thanh Vận đứng sang một bên, né chỗ cho hai cha con.
Nhị Ngưu nghi ngờ nhìn về hướng mấy người bên trên xe bò, niềm vui bất ngờ?
Hứa Cảnh Hồng nhìn thấy con trai, kích động đứng yên tại chỗ không biết nên làm sao cho tốt.
Đứa nhỏ này thật giống ông ấy lúc còn trẻ.
Chẳng trách đồng chí Lý vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.
Suốt đường đi trong lòng ấy từng bất an, tất cả mọi thứ có phải là sự thật, dù gì cũng quá bất ngờ.
Chỉ dựa vào duyên gặp mặt một lần, đã biết ông ấy đang tìm con, đây giống như lập kế hoạch trước hơn.
Cũng từng nghĩ qua, đây có phải âm mưu của đặc vụ, thu hút ông ấy mắc mưu. Hoặc là đứa trẻ mà người thợ sứ kia đem về quê không phải là con của ông ấy thì phải làm sao?
Nhưng quyết định cuối cùng của ông ấy, bất luận là núi đao biển lửa ông ấy cũng phải thử một lần.
Hơn mười năm qua, ông ấy đã tận hết nghĩa vụ vì Hoa Hạ, thành quả nghiên cứu của ông ấy đã bảo vệ vô số con dân Hoa Hạ, ông ấy không hổ thẹn với bất kỳ ai, chỉ thẹn với chính con trai của mình.
Chỉ một cái nhìn, trong lòng ông ấy đã nói với chính mình, đây chính là con mình, không sai.
Hai cha con bị ép chia ly hơn mười năm, mặt đối mặt nhưng không nhận ra nhau.
Nhị Ngưu còn cho là bọn họ mời khách về, còn nhiệt tình chào hỏi: "Mọi người nhanh vào nhà ngôi."
Cho đến khi mọi người đã vào trong nhà của Nhị Ngưu ngồi xuống.
Lý Thanh Vận kể cho cậu ta chuyện tình cờ xảy ra trên tàu lửa.
Nhị Ngưu mới chợt hiểu cảm giác quen thuộc với người đàn ông trung niên này là từ đâu mà có.
Bọn họ thật giống như đúc ra từ một khuôn.
Cậu ta không biết mình nên có phản ứng như nào, ngây ngốc ngồi yên tại chỗ không nói gì.
Ánh mắt của Hứa Cảnh Hồng chưa từng dời mắt, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chăm chú Nhị Ngưu.
Thấy cậu ta không nói năng gì, biết là chuyện này phải cần chút thời gian mới có thể chấp nhận được.
Mấy người Lý Thanh Vận rất hiểu, có thể là Nhị Ngưu cần thời gian để tiếp nhận chuyện này, vì muốn tạo cơ hội riêng tư cho hai cha con, bọn họ lặng lẽ ngồi một hồi rồi chào tạm biệt đi về nhà.
Ngay cả hai nhân viên thường phục đi theo Hứa Cảnh Hồng cũng đi theo ra ngoài, cho hai cha con có không gian riêng tư giao lưu với nhau.
Hai cha con ngồi đối diện nhau một lúc lâu vẫn chưa nói gì.
Nhị Ngưu khàn họng hỏi một câu: "Tại sao lại bỏ rơi tôi?" Hứa Cảnh Hồng vội vàng giải thích.
Ông ấy kể lại câu chuyện đã kể cho mấy người Cố Đình Chu lúc ở trên tàu lần nữa nói lại với Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu lại im lặng.
Không biết mình nên oán hận hay là nên lựa chọn tha thứ.
Tuổi của cậu ta còn nhỏ, không hiểu được cái gì gọi là đại nghĩa vì nước, chỉ biết là mấy năm này thật sự là cậu ta quá cực khổ, đó là hiện thực.
Rõ ràng tất cả là điều cậu ta không cần phải chịu.
Cho nên cậu ta không thể điềm nhiên làm như không có việc gì mà nói: Không sao đâu.
Nhưng bản chất của cậu ta rất lương thiện, biết được người đàn ông trung niên này vất vả tìm kiếm cậu ta mười mấy năm, trong lòng không phải không cảm động. Chỉ là cậu ta không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình.
Sau khi Hứa Cảnh Hồng kể xong thì căng thẳng chờ đợi phát xét của Nhị Ngưu.
Chỉ thấy Nhị Ngưu đứng dậy mở một cái tủ.
Từ bên trong lấy ra một cái cẩm nang cũ đưa cho Hứa Cảnh Hồng.
Hứa Cảnh Hồng nhận lấy, mở cẩm nang cũ ra.
Một giây sau.
Mắt ông ấy ướt át, sự nhẫn nhịn suốt dọc đường, giây phút này liên bộc phát.
Hứa Cảnh Hồng siết chặt cẩm nang, khóc đến nghẹn ngào.
"Ông ấy nói với tôi, là tôi được ông ấy nhặt về nuôi, quân áo này là được bọc trên người tôi lúc đó." Nhị Ngưu nỉ non nói.
Hứa Cảnh Hồng khóc đủ rồi, ông ấy điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói mang theo giọng mũi nói: "Không sai, khi tôi giao cậu cho ông ấy, trên người cậu đang bọc bộ quần áo này, bộ quần áo này là di vật của mẹ cậu, cậu chính là đứa con mà tôi đã tìm kiếm suốt mười năm! Con à, là cha có lỗi với con, con muốn đánh muốn mắng, cha đều nhận."
Nhị Ngưu từ từ chấp nhận chuyện người cha bỗng nhiên xuất hiện này.
Cậu ta không còn là trẻ con nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, so với những người cùng trang lứa thì cậu ta càng biết cách quản lý cảm xúc của mình.
Nhị Ngưu không ngu, cậu ta biết làm sao mới thật sự tốt cho mình.
Cho nên cậu ta không chọn cách làm mình làm mẫy, cuồng loạn lên. Mà là yên lặng hỏi: "Có từng đặt tên cho tôi chưa?"
Câu hỏi này kéo suy nghĩ của Hứa Cảnh Hồng vê hơn mười năm trước, khi con vừa mới chào đời.
Cả nhà đều quay quanh cậu ta, tâm trạng rất kích động.
Tên của con trai là vợ ông ấy đặt.
"Khi con còn chưa được sinh ra, mẹ của con đã chọn ra rất nhiều tên cho cha lựa, cuối cùng đặt là Hứa Tri Viễn."
"Hứa... Tri.. Viễn" Nhị Ngưu đọc từng chữ tên mình, tưởng tượng tâm trạng năm đó khi mẹ cậu ta đặt tên cho cậu ta.
Không còn bao lâu nữa là qua năm mới, Hứa Cảnh Hồng giả bộ đáng thương mong cậu ta cưu mang ông ấy một khoảng thời gian.
Quả nhiên ngày hôm sau Nhị Ngưu không có thái độ gì, càng không ngay lập tức tỏ rõ muốn nhận người cha ruột này, nhưng cậu ta vẫn giữ Hứa Cảnh Hồng ở lại nhà.
Hứa Cảnh Hồng cũng không ép cậu ta, chỉ cần da mặt dày chút, ông ấy tin chắc sẽ có một ngày con trai sẽ chấp nhận mình.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận ở nhà cũ ăn xong cơm tối, bèn đón mấy đứa nhỏ về nhà mình.