Hai người nghiêm túc ngồi đối diện nhau, Trình Hoài Sơn cầm chén trà trên tay nhấp một ngụm, để đỡ ngại ngùng chờ Thanh Hoan lên tiếng trước.
Thấy anh ta không lên tiếng, Thanh Hoan lấy hết can đảm mở lời trước: Anh có đánh người không?”
"Phụt. Trà trong miệng Trình Hoài Sơn suýt nữa phun ra ngoài, nhưng lại nhịn được.
"Anh biết tay nghề của thợ săn, có sức lực, nên chắc chắc chắn sẽ đánh người, nhưng anh sẽ không tự nhiên đánh người. Nắm đấm của anh chỉ hướng về kẻ thù chứ không phải người nhà. Nếu em trở thành người nhà của anh, anh có thể đảm bảo rằng nắm đấm của anh sẽ chỉ bảo vệ em, chứ không đánh em.”
Trình Hoài Sơn biết rõ những chuyện mà cô ấy đã phải trải qua, chắc chắn Thanh Hoan sẽ rất sợ những người đàn ông có sức mạnh. Nhưng anh ta không thể nói dối rằng anh ta không biết đánh người, vì vậy anh ta đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra câu trả lời như vậy.
Sau khi Thanh Hoan mở lời trước, cô ấy cảm thấy không có gì để nói nữa, sự căng thẳng cũng vơi đi phần nào, nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của người đàn ông.
Thật ra, cô ấy rất hài lòng với câu trả lời này. Đàn ông nên như vậy, có khí phách nhưng không hung hăng ở nhà.
Giống như anh rể cô ấy, ở bên ngoài không chút do dự bảo vệ chị gái cô ấy nhưng trong nhà luôn nghe lời vợ. Lần trước ở nhà họ Lý, chỉ một cú đấm đã khiến tên đàn ông điên kia sợ hãi không dám đến gần.
Gây đây, Thanh Hoan ở nhà chị gái và anh rể cô ấy cũng dần dần bị ảnh hưởng, dường như có một số. quan điểm riêng về hôn nhân, cũng nhận được một số ảnh hưởng tích cực.
"Vậy em hỏi xong rồi, anh có muốn hỏi em cái gì không?" Thanh Hoan nhìn anh ta.
Trình Hoài Sơn gãi đầu, anh ta cũng không có gì muốn hỏi, nhưng hiếm hoi lắm mới có thời gian với cô ấy, nếu không nói mấy câu thì thật lãng phí.
Hơn nữa, cô gái này thật là, tìm đàn ông lại hỏi có đánh người hay không, chẳng lẽ không đánh người là tốt sao? Thật sự là một cô gái đơn giản khiến người khác muốn bảo vệ.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng Trình Hoài Sơn cũng đã có quyết định. Anh ta nhất định phải cưới cô gái này làm vợ. Tuy rằng họ chưa hiểu rõ hết về đối phương, nhưng có lẽ là người tốt nhất mà cả hai có thể gặp được.
"Vậy anh nói qua về tình hình của anh nhé. Hiện tại anh sống một mình, có thể kiếm đủ công điểm. Sau khi mẹ anh mất, cũng qua nạn đói, bây giờ nhà có ba phòng, một con chó săn tên Đại Hoàng, trong nhà còn nuôi một con gà. Anh làm nghề săn bắn, khi thôn cần giúp đỡ, anh cũng sẽ được trợ cấp thêm công điểm. Đặc biệt là vào cuối năm, anh có thể được chia nhiều thịt hơn các nhà khác, đôi khi anh cũng có thể lén săn con mồi mang về nhà, nên nhà anh quanh năm không thiếu thức ăn mặn.
Nói ra thì sợ em cười, anh cũng có khuyết điểm, đó là anh nấu ăn dở, việc nhà ở nhà không giỏi, giặt giữ vá may vá cũng là một vấn đề. Nếu em đồng ý sống cùng anh, tuy không thể giàu sang phú quý, nhưng anh có thể đảm bảo sẽ không bắt nạt em, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, tiên đều đưa cho em, anh có ăn thì em cũng có ăn.”
Trên đời có trăm ngàn thủ đoạn cũng không bằng một câu chân thành.
Lời nói chân thành và nghiêm túc của Trình Hoài Sơn đã khiến Thanh Hoan tan chảy, cô ấy không muốn gì hơn thế này.
"Em không ngại khổ, không ngại mệt, việc trong nhà hay việc bên ngoài em đều làm được, chỉ cần anh đồng ý cùng em sống tốt, không bắt nạt em, cho em một nơi yên phận, em sẽ làm mọi việc. Nước mắt Thanh Hoan tuôn rơi.
Nghe được những lời của cô, trong lòng Trình Hoài Sơn như bị kim châm, vừa thương vừa xót. Cô gái yếu đuối này chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà cũng khó khăn đến vậy.
"Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi, sau này cùng nhau sống hạnh phúc nhé. Trình Hoài Sơn vội vàng đáp lại.
"A?" Thanh Hoan có chút không hiểu, quyết định rồi sao? Không phải mới nói vài câu sao? Cô ấy đồng ý lúc nào vậy?
"Không phải vừa nấy em nói, có người bằng lòng sống tốt với em, em sẽ đồng ý sao? Anh có thể, anh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không đánh mắng, bắt nạt em. Những thứ mà người khác kết hôn có, anh sẽ không thiếu. Nếu em đặc biệt muốn gì, có thể nói. Năm nay anh đã dành dụm được một số tiền, đủ để chúng ta kết hôn, em yên tâm” Trình Hoài Sơn vỗ ngực cam đoan. Thanh Hoan trợn mắt há mồm nhìn anh ta, sao lại nói đến chuyện kết hôn rồi? Nhanh vậy sao?
"Nếu em ngại, anh sẽ trực tiếp nói chuyện với chị em." Trình Hoài Sơn thấy cô ấy kinh ngạc đến mức không nói nên lời còn tưởng cô ấy xấu hổ không dám đưa ra yêu cầu gì.
"Hmm, hình như hơi nhanh quá?” Thanh Hoan khéo léo nói.
"Không nhanh đâu, sau khi chúng ta thống nhất, anh lập tức đi mua đồ, sớm nhất cũng phải đến đầu tháng sau mới xong, nếu muộn hơn nữa sẽ đóng băng mất, rất lạnh, làm gì cũng không tiện." Vừa hay, cưới vợ về nhà sớm, cả mùa đông dài mấy tháng, có thể ở nhà vun đắp tình cảm, thật tuyệt vời.
Thanh Hoan nghĩ, lúc trời quá lạnh, làm gì cũng phiền phức, mời khách ăn tiệc gì mà chưa kịp đặt lên bàn đã lạnh rồi, và quan trọng nhất, cô ấy xấu hổ khi ở nhà chị cả suốt mùa đông. Dù sao khi họ ở với nhau, người đàn ông này không giỏi việc nhà, cần người lo liệu việc nhà, cô ấy cần một nơi ở, vừa hay bổ sung cho nhau.
Chắc anh ấy là người tốt nhỉ? Vậy thì cưới anh ấy?
Đến bây giờ, Thanh Hoan vẫn không cảm thấy anh ta vừa ý mình, chỉ nghĩ rằng anh ta cần tìm một người để chung sống.
Vì vậy, Thanh Hoan dễ dàng bị thuyết phục, thậm chí khi mọi người ngồi xuống nói chuyện tương lai, cô ấy vẫn còn mơ hồ.
Lý Thanh Vận âm thầm hỏi ý tứ của Thanh Hoan. Cô ấy chỉ nói được, đồng ý.
Phía Thu Cúc cũng hỏi ý kiến của Trình Hoài Sơn, anh ta cũng vừa ý, thậm chí còn nói hôm nay sẽ quyết định, để anh ta về chuẩn bị hôn lễ.
Vì vậy Thanh Hoan bị bỏ ở bên ngoài trông trẻ, còn ba người trong nhà bàn bạc việc sắp xếp hôn sự.
"Chị Thanh Vận, em muốn quyết định chuyện này trong hôm nay, chị thấy sao ạ? Trời càng ngày càng lạnh, sau này sẽ khó làm việc. Thái độ Trình Hoài Sơn rất tốt, nở nụ cười rồi nói thêm: "Em muốn cưới Thanh Hoan về nhà càng sớm càng tốt."
Lý Thanh Vận nhìn người không tệ, trông anh ta không giống giả vờ, xem ra thật sự thích Thanh Hoan.
Cũng tốt, quyết định sớm, Thanh Hoan cũng có ngôi nhà riêng sớm hơn, hy vọng người đàn ông này đối xử tốt với cô ấy.
"Trước khi bàn chuyện hôn sự, chị muốn nói với em hai câu. Chị em chúng tôi không có cha mẹ, sau này chị sẽ là nhà mẹ đẻ của Thanh Hoan, sau này nếu em dám bắt nạt con bé, chị nhất định sẽ không để yên. Thanh Hoan đã trải qua quá nhiều, trái tim của con bé cần từ từ mở ra, mong em hãy kiên nhẫn và cho con bé thêm thời gian, con bé là một cô gái tốt bụng, chỉ cần em kiên trì thật lòng với con bé, con bé nhất định sẽ báo đáp gấp bội. là chị gái, chị mong cuộc hôn nhân của hai đứa không chỉ là chung sống qua ngày mà chân thành với nhau, vợ chồng hòa thuận, thương yêu như đôi chim phượng cùng hót."