Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến cùng vẫn là do bản thân quá yếu đuối, từ trước đến nay quyền chủ động trong cuộc hôn nhân này đều không nằm trong tay của mình, mặc kệ thế nào, người cúi đầu xin lỗi vĩnh viễn là anh ta.

Cho nên lần này anh ta không hê làm giống những gì cha Khâu mong đợi, ăn nói khép nép nói đây đều là lỗi của mình, để hai ông bà già bọn họ yên tâm, bản thân nhất định sẽ dỗ dành Khâu Thục Hà về nhà.

Ngược lại, anh rất nghiêm túc cha Khâu mẹ Khâu: "Cha mẹ, mấy năm nay hai cha mẹ đã nhọc lòng lo lắng chuyện của hai bọn họ, con rất biết ơn. Những gì con nói ngày hôm qua không phải là lời nói khi tức giận, con thực sự không thể chung sống với Thục Hà được nữa."

Mẹ Khâu nóng nảy, bà ta đã quen với việc Trân Kiến Bằng ăn nói khép nép, thật cẩn thận, đột nhiên thấy anh ta trở nên kiên cường, bà ta có loại cảm giác không khống chế được anh ta.

"Con đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là không sống chung được nữa? Thục Hà nhà chúng ta có chỗ nào có lỗi với con? Con bé lớn lên xinh đẹp, lại là trụ cột của đoàn công văn, quá dư sức xứng với con rồi. Con đừng quên, dựa vào ai con mới có thể thăng chức!"

Luôn là như vậy, cha Khâu diễn vai người tốt, mẹ Khâu xướng bài ca cũ, một người nói lời khó nghe, một người làm người điều giải.

Mục đích cuối cùng chính là khiến anh ta thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe lời.

"Đúng, dựa vào sự trợ giúp của cha mẹ nên con mới được thăng chức, nhưng cha à, cha đặt tay lên ngực tự hỏi xem, Trần Kiến Bằng con dựa vào bản thân, trong vòng năm năm có thể thăng lên chức phó tiểu đoàn trưởng không? Một cái chức phó tiểu đoàn trưởng có đáng giá để cha mẹ treo trên miệng nhắc mãi suốt năm năm không? Mấy năm nay con đối xử với Thục Hà thế nào, trong lòng cha mẹ đều hiểu rõ. Cô ấy không biết nấu ăn hay giặt giũ, mỗi ngày con đều dậy sớm nấu cơm sẵn cho cô ấy mới ra ngoài, buổi tối cũng về nhà sớm để nấu cơm cho cô ấy, việc trong nhà cô ấy chưa từng phải động đến bao giờ. Khoản tiền trợ cấp của con, ngoại trừ gửi về cho cha mẹ, phần còn lại đều giao toàn bộ cho cô ấy bảo quản, bản thân không giữ dù chỉ một xu, nhưng như vậy cũng không nhận được một nụ cười từ cô ấy. Thường xuyên khi về nhà sau một ngày vất vả, điều con nhìn thấy chính là dáng vẻ trong nhà hiện tại mà cha mẹ nhìn thấy đây, một đống lộn xộn, chỉ có thể bắt đầu thu dọn từ đầu. Người khác ngoài mặt khen ngợi nhà con có nhà ngoại chống lưng, nhưng sau lưng cười nhạo con dựa hơi nhà vợ. Những điều này con đều có thể nhận, nhưng đến cả một đứa con mà Khâu Thục Hà cũng không chịu sinh cho con, con thật sự không có cách nào tiếp nhận một gia đình dị dạng như vậy.'

Cha Khâu thấy người thành thật này thế mà lại muốn đập nồi dìm thuyền, trong lòng cũng luống cuống, nếu như con gái thật sự ly hôn, sẽ thật sự không dễ dàng tìm được mái ấm mới, thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh của cô ta ở bên ngoài, trong lòng người làm cha mẹ như bọn họ hiểu rõ.

"Cha hiểu mà, là một người đàn ông, muốn một đứa con của riêng mình, chuyện này không có gì đáng trách, lần này chúng ta trở về nhất định phải làm công tác tư tưởng cho Thục Hà."

"Đúng vậy! Vợ chồng cãi nhau nào có thù suốt mấy hôm chứ, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, các con cũng nên có một đứa con. Mẹ Khâu cũng phụ họa nói. "Nói nhiều cũng vô ích, lân này con quyết tâm muốn ly hôn, không cần lãng phí thêm lời nào nữa, cô ấy sẽ không đồng ý."

Trần Kiến Bằng hiểu biết quá rõ cái gia đình này, sau khi trong lòng kiên định với ý niệm muốn ly hôn, ngược lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cha Khâu mẹ Khâu còn muốn nói thêm gì đó.

Cánh cửa hé mở bị người khác đẩy ra thật mạnh, là Khâu Thục Hà đứng ở cửa nghe lén từ rất lâu.

Thực ra cô ta cũng bị thái độ tối hôm qua của Trần Kiến Bằng dọa sợ, người mà cô ta vốn dĩ cho rằng sẽ luôn ở bên cạnh, đột nhiên trở nên kiên định quyết rời khỏi, trong lòng trống rỗng.

Nhưng cô ta vốn chính là một người rất kiêu ngạo, nghe được mấy lời nói này, nào có thể đứng yên được. “Ly hôn! Lập tức ly hôn!"

Sau đó, cùng ngày cả hai người liền đi xử lý nộp đơn ly hôn, chẳng qua quân nhân kết hôn còn phải trải qua một số thủ tục, nhưng hai người chắc chắn đều sẽ không quay đầu lại.

Khi Lý Thanh Vận biết chuyện này đã là buổi tối ngày hôm sau.

Cố Đình Chu tan tầm trở về nói rằng Trần Kiến Bằng đã ly hôn!

Trong lòng hai người đều có chút cảm giác băn khoăn, tuy rằng Khâu Thục Hà có chút ương ngạnh khó đối phó, nhưng mà phá một tòa miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân, khởi nguồn của chuyện này còn có chút liên quan đến bọn họ.

Lý Thanh Vận lấy một ít đồ ăn, bảo Cố Đình Chu mang theo đi gặp Trần Kiến Bằng, khuyên nhủ anh ta, không cần xúc động. Cố Đình Chu trở về, tâm trạng có chút trầm trọng.

"Trong nhà Lão Trần đều đã bị Khâu Thục Hà dọn trống rỗng, ngoại từ một chiếc giường và một cái bàn, những thức khác có thể dọn đi cô ta đều dọn đi cả rồi. Lão Chu và những người khác nói, số tiền trợ cấp của Lão Trần bao năm qua đều được cấp cho Khâu Thục Hà, trên người cậu ta không hề có một xu dính túi. Bây giờ ly hôn, ít nhất cũng phải chia một nửa cho cậu ta, nhưng Khâu Thục Hà nói bản thân cũng không có tiền, đã tiêu hết rồi, lại còn nói Lão Trần hẳn nên bồi thường tổn thất thanh xuân cho cô ta. Khiến cho Lão Trần tức giận không nhẹ, cuối cùng đã chia tay trong không vui. Số tiền đó chắc chắn sẽ không quay trở lại, cậu ta nhập ngũ cùng năm với anh, được thăng chức phó tiểu đoàn trưởng sớm hơn anh, hiện tại trên người đến một xu một hào cũng không có, còn gặp phải kiếp nạn khó khăn. Cũng không biết sau này nhà họ Khâu có còn nhắm vào cậu ta không.”

Lý Thanh Vận thầm nghĩ, năm đó người đầu tiên Khâu Thục Hà để mắt đến chính là anh đó!

Chẳng qua lời này không cần phải nói rõ ra, không biết thì tốt hơn.

Người chị em Bạch Ngọc này rất được, có tin đồn gì cô ấy cũng thật sự dám nói, nếu không ngờ có cô ấy, ngày hôm qua bản thân còn không biết đến chút tâm tư nhỏ này của Khâu Thục Hà đâu.

Cố ý tới muộn, còn nói cái gì không thích ăn cơm thừa, ám chỉ bản thân nhặt đồ cô ta không cần, thật sự là cạn lời đến cực điểm.

Không nghĩ tới hôm nay liên gặp quả báo, bị ly hôn, đáng đời!

Đêm qua sau khi khách khứa rời đi hết, cô đột nhiên nhớ ra, cô biết cái người tên Khâu Thục Hà này. Cặp vợ chồng kỳ lạ này từng được nhắc đến trong sách, chẳng qua bọn họ cũng không ly hôn sớm như vậy, mà là hai năm sau Khâu Thục Hà phát hiện bản thân mang thai nhưng lựa chọn bí mật phá thai, không dám nói cho Trần Kiến Bằng biết.

Sau đó vẫn bị Trân Kiến Bằng thận trọng phát hiện, chuyện này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cho người đàn ông chịu nhiều thiệt thòi này hoàn toàn bùng nổ.

Trực tiếp lựa chọn ly hôn.

Không nghĩ tới đời này thế mà lại sớm hơn hai năm, chẳng lẽ là bởi vì bị chính mình ảnh hưởng sao?

Trong sách, khi Cố Đình Chu mang theo con và Điền Mỹ Tuyết đi theo quân đội, anh đã lựa chọn tòa nhà này, các nhà hàng xóm lầu trên lầu dưới ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Điền Mỹ Tuyết cũng một lần trở thành kẻ thù giả tưởng của Khâu Thục Hà, có một ít tranh chấp với Khâu Thục Hà.

Mỗi lần ngoài mặt Khâu Thục Hà đều là người thắng, nhưng thực chất bị người khác sỉ nhục.

Cả hai người này đều không phải thứ tốt lành gì.

Trong sách còn miêu tả một cách sinh động cuộc sống ở chung và những tranh đấu gay gắt giữa Điền Mỹ Tuyết và mấy người hàng xóm.

Nhưng Lý Thanh Vận đầu không cần trải qua những điều đó, bởi vì hiện tại bọn họ đang sống trong sân nhỏ, rời xa đám đông, tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết, điều này rất hợp ý cô.

Đối với sự kiện ly hôn của Trần Kiến Bằng, hai vợ chồng chỉ có thể cảm thán một phen, vận mệnh vô thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK