Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi biết bản thân mang thai, Lý Thanh Vận cũng thường xuyên suy đoán rốt cuộc đứa bé ở trong bụng của mình là con trai hay là con gái.

Trong thâm tâm cô cũng thích con gái, trong nhà đã có hai đứa con tai rồi, nếu lại có thêm một đứa con trai thì cô cảm thấy buồn bực.

Đặc biệt là cô nhìn thấy một cô bé dịu dàng và điềm tĩnh như Giang Vẫn, cô bé có khí chất tiểu thư đài cát trong từng cử chỉ và nụ cười, được người nhà họ Giang bảo vệ rất tốt, cô bé là áo bông nhỏ tri kỷ của Bạch Ngọc.

Lý Thanh Vận thật sự siêu thích có con gái như thế.

Vì vậy, cô cũng có chung một suy nghĩ với Đại Bảo là câu mong cho đứa bé ở trong bụng của mình là một bé gái nhỏ đáng yêu. Suy nghĩ của người một nhà đều có độ thống nhất rất cao là mong muốn có con gái và có em gái.

 

Đôi vợ chồng già ở Cố Gia Lĩnh đã nhanh chóng nhận được điện tín.

Sau khi biết vợ thằng hai lại mang thai, bọn họ vừa vui mừng lại vừa lo lắng, không biết thằng hai kêu mẹ Cố qua đó có chuyện gì nữa

Mẹ Cố không dám một mình đi tới đó, bà ấy đã sống ở nông thôn mấy chục năm, thậm chí là bà ấy còn chưa tới huyện thành được mấy lần, cha Cố cũng không yên tâm để cho một mình bà ấy đi.

Hơn nữa, ông ấy muốn xem thử hoàn cảnh hiện tại của con trai mình, cuối cùng cha Cố quyết định là bọn họ cùng nhau xuất phát.

Cách một ngày, Cố Đình Chu nhận được một bức điện tín từ được nhân viên hậu cần đưa tới. Chỉ có ba chữ: Mười hai đến.

Nói một cách dễ hiểu chính là ngày mười hai bọn họ sẽ tới.

Chắc hẳn đó là thời gian xe lửa tới, Cố Đình Chu cố ý tra thời gian xe lửa đến trạm ngày hôm đó, anh xin nghỉ phép trước để đi đón người.

Suy xét đến chuyện đi tới quân khu phải đi một đoạn đường dài, có thể là hai người già sẽ cảm thấy mệt, Cố Đình Chu còn trơ mặt mượn xe của Giang Phàm.

Anh biết lái xe, anh đã từng học lái xe qua trong lần luân chuyển công việc trước kia. Kiếp trước, anh cũng thường xuyên tự mình lái xe.

May mắn là anh đã mượn được xe.

Vốn dĩ anh tưởng rằng chỉ có một mình mẹ Cố tới đây, không ngờ rằng cha Cố và mẹ Cố cùng nhau tới đây.

Hai người không chỉ mang người tới, mà còn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, mang vác, cầm xách. Cũng không biết là đổi nhiều chuyến xe như vậy, hai vợ chồng già bọn họ làm sao có thể mang vác được bảy cái túi lớn suốt đường đi và còn nhét đầy xe của Giang Phàm nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi và chật vật của bọn họ, Cố Đình Chu chỉ cảm thấy trong lòng mình dâng lên một tia đau nhói.

Đàn ông có nước mắt nhưng không thể rơi dễ dàng. Ngay cả một người đàn ông cứng rắn như Cố Đình Chu cũng chỉ lặng lẽ xoa xoa hơi nước ở khóe mắt.

"Hai người tới là được rồi, sao cha mẹ lại mang theo nhiều đồ đạc như vậy làm gì? Trong nhà cái gì cũng đều có cả." Anh vừa chất đồ lên vừa nói.

"Nhà nghèo muốn đi đường giàu có, bên ngoài cái gì cũng đều có nhưng phải dùng tiền mua. Hiện tại, con không thể so sánh với lúc trước. Con của con sắp chào đời rồi, cả nhà đều dựa vào tiền trợ cấp của con để sống." Mẹ Cố sờ soạng chiếc xe mới tinh nói.

"Thằng hai à, đây là xe của chính phủ sao? Con cũng không thể phạm sai lầm, chúng ta cứ đi bộ tới đó là được rồi." Cha Cố sợ Cố Đình Chu vì muốn đón tiếp bọn họ mà phạm sai lầm. Hiện tại, đang diễn ra việc trấn áp việc lạm quyền, nếu như con trai của ông ấy trở thành trường hợp điển hình rồi bị bắt thì xong đời.

Mẹ Cố không ngờ tới chuyện này, bà ấy vừa nghe thấy cha Cố nói như vậy, bà ấy lập tức căng thẳng nhìn về phía Cố Đình Chu.

Cố Đình Chu bật cười, nói: "Đây là xe của đồng chí Giang lần trước có tới nhà chúng ta. Lần này vì đón tiếp hai người nên con cố ý mượn xe của cậu ấy để tới đón hai người đó.”

"Không phải là xe của chính phủ ư? Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Lúc này, cha Cố mới yên tâm. Cố Đình Chu để cho bọn họ ngồi lên xe, xong xuôi mọi thứ, lúc này chiếc xe mới từ từ xuất phát tới quân khu.

Dọc đường đi, anh cũng kể lại mấy chuyện đã xảy ra gần đây cho hai người nghe.

Cha Cố và mẹ Cố mới biết nguyên nhân là mời mẹ Cố tới đây để hỗ trợ trông nom mấy đứa nhỏ.

"Thanh Vận cũng rất có tiền đồ, con bé còn làm giáo viên nữa, làm cho mẹ yên tâm hơn. Hiện tại, hai người các con cùng đi làm nuôi gia đình thì ba đứa nhỏ cũng không phải là nuôi không nổi. Mẹ vui vẻ chăm sóc cho cháu trai ruột của mình thì chỉ cần cho cơm ăn là được, còn muốn trả tiền lương cái gì!"

Mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà ấy còn tưởng rằng nhà thằng hai đã xảy ra chuyện lớn gì đó, hóa ra đây là chuyện tốt.

"Như thế không thể được, vợ của con nói rằng cân phải trả lương cho mẹ!"

Hai vợ chồng già nhìn nhau cười.

Cho dù nói như thế nào, bọn họ chắc chắn sẽ không nhận số tiền này. Cho dù bọn họ có nhận thì cũng sẽ sử dụng ở trên người bọn nhỏ. Không phải thế hệ trước vất vả làm lụng vì thế hệ sau hay sao?

Trong lòng bình tĩnh lại, mẹ Cố hơi lúng túng nói: "Thằng hai à, nếu không thì con dừng lại để cha mẹ thay quần áo trước nhé? Ngồi ở trên xe suốt hai ngày trời nên rất bẩn thỉu, đừng làm cho con mất mặt."

Cố Đình Chu quay đầu cười nói: "Không bẩn thỉu đâu mà, con thấy khá tốt. Con là con nhà nông nên cảm thấy như vậy rất vinh quang."

Cha Cố lộ ra một nụ cười vui mừng, nói: "Đúng vậy, đếm đi đếm lại, nhà ai mà không có người chân lấm tay bùn chứ, chỉ có con là người một ngày có việc nhiều."

Mẹ Cố chép miệng, bà ấy không nói nữa.

Một đường thuận lợi tới quân khu.

Sắc trời đã tối sầm lại.

Cố Đình Chu trực tiếp chạy xe đến cửa nhà mới dừng lại.

Nghe thấy tiếng gầm rú của ô tô, Lý Thanh Vận nhanh chóng dẫn theo Đại Bảo ra đón người.

"Cha, mẹ, hai người đi đường vất vả, mau tiến vào trong nghỉ ngơi đi, đồ đạc cứ để cho Đình Chu thu dọn đi."

"Ông, bà, cháu nhớ hai người quá." Đại Bảo cũng làm nũng nói. Cha Cố lộ ra một nụ cười hiền từ, ông ấy bế Đại Bảo lên nói: "Ông cũng nhớ cháu trai ngoan của ông nữa."

Mẹ Cố quan sát Lý Thanh Vận từ trên xuống dưới, bà ấy phát hiện ra sắc mặt của cô vẫn hồng hào, lúc này bà ấy mới yên tâm hơn. Vừa rồi nghe Cố Đình Chu nói rằng Lý Thanh Vận bị đưa tới bệnh viện, bà ấy còn lo lắng không thôi.

Nhìn thấy người không có việc gì, lúc này bà ấy mới yên tâm.

"Ôi chao, cái sân rộng lớn như vậy, nó còn to hơn cái nhà ở quê mình nhiều. Cái sân này được thiết kế rất tốt, có nơi nghỉ ngơi và cả nơi dành cho bọn nhỏ vui chơi cũng có nữa." Mẹ Cố vừa đi vừa đánh giá cái sân nhỏ.

 

Lý Thanh Vận thấy bọn họ cảm thấy hứng thú, cô vội vàng dẫn bọn họ đi tham quan. Chờ sau khi bọn họ đi tham quan xong, Cố Đình Chu cũng đã vận chuyển xong đồ đạc, toàn bộ đồ đạc được đặt ở nhà chính chờ cha Cố và mẹ Cố tới xử lý.

"Trong thành phố thật tốt nha, đèn điện này cũng thật sáng sủa, sáng hơn nhiều so với đèn dầu. Nhà thằng hai, đây là cái gì vậy? Sao nó mềm mại như thế?" Mẹ Cố ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Bà, cháu biết, cháu biết, cái này gọi là sô pha, trong nhà của người thành phố đều có cái này cả, đây là món đồ theo xu hướng đó. Nó là do cha của cháu tự mình làm đó, có lợi hại hay không?" Đại Bảo cướp lời đáp.

"Thật không sai, người trong thành phố rất biết cách hưởng thụ ghê, nó thoải mái hơn nhiều so với cái ghế dựa cứng cáp.

"Ngôi nhà này được chia cho chúng ta sao? Thật sự không tệ nha! Thằng hai, con phải làm việc chăm chỉ vào, đừng có làm chuyện gì có lỗi với Đảng và nhân dân." Cha Cố cũng từng là một quân nhân nên tư tưởng mãi mãi trung thành với Đảng. Ông ấy gõ Cố Đình Chu nói.

"Con biết rồi. Cha, mẹ, hai người đi đường cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước nhé?”

Lý Thanh Vận quan sát đống hành lý chất đống y như một ngọn núi nhỏ ở nhà chính, cô cũng sợ ngây người. Tất cả những thứ này đều do cha Cố và mẹ Cố mang tới đây hay sao?

Nghe thấy lời nói của chồng mình, cô vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, cha mẹ đi đường vất vả, ăn cơm trước rồi lại nói sau đi. Đại Bảo, con đi bưng thức ăn chung với mẹ nào.”

Cô hâm lại thức ăn vừa mới nấu ở trong nồi.

Ưu điểm của lò than chính là có thể duy trì được lửa mà vẫn luôn không tắt, chỉ cần đậy nắp và giảm nhỏ lửa là được.

Mẹ Cố cũng đi theo cô vào trong phòng bếp, bà ấy nhìn thấy cái bếp lò ở phòng bếp nên cảm thấy rất mới lạ.

Kể từ khi bà ấy biết thằng hai gọi mình tới đây để chăm sóc cho cả nhà nó, bà ấy đã tự động đảm nhận vai trò này rồi.

"Mẹ của Đại Bảo, con có rảnh rỗi thì dạy cho mẹ cách sử dụng cái bếp lò này. Nếu trong phòng này có cái gì mà mẹ không hiểu, con phải dạy cho mẹ đó." Người già đều có tính tình không chịu ngồi yên.

"Không thành vấn đề, mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, hai người ngồi xe hai ngày vất vả rồi."

Vì muốn đón gió tẩy trần cho hai người lớn tuổi, Lý Thanh Vận đặc biệt nấu món đặc sản quê hương của mình, miến hầm thịt heo, xào thêm hai món ăn kèm và bánh bao không nhân, cả nhà đều ăn sạch thức ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK