Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà bọn họ đến bây giờ thậm chí không có được một cái TV, cho nên tối nào mấy đứa con cũng đi sang nhà khác coi ké, bị người ta xem thường.

Bọn nhỏ chen chúc trong ở trên nhà ngang, ngày nào nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, sợ làm ồn đến người khác.

Mấy năm nay Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc làm việc tại nhà máy sản xuất quần áo kiếm được rất nhiều tiền, sống trong một căn nhà lớn, mỗi đứa con đều có phòng riêng và phòng đọc sách của chính mình, trong lòng cô ấy rất hâm mộ, cũng muốn nỗ lực xây dựng cho bọn nhỏ môi trường càng tốt hơn.

Khi cô ấy thật sự muốn làm điều đó, cô ấy lại bắt đầu chùn bước.

"Em sợ mình làm không tốt, sẽ làm hỏng chuyện." "Em còn không tự tin vào tay nghề của chính mình sao? Chắc chắn tay nghề của em sẽ không thất bại, cùng lắm thì, trước tiên làm một ít trước để xem hướng dư luận, nếu không bán được giữ lại cho chính mình ăn cũng không sao.”

"Vậy được rồi, để em thử xem."

Dưới sự cổ vũ của Lý Thanh Vận, Phạm Tiểu Đan quyết định đập nồi dìm thuyền, bắt đầu thử kinh doanh tương ớt.

Cô ấy làm nhiều loại tương ớt với khẩu vị khác nhau, đạp trên con xe đạp chào hàng ở trên đường cái.

Vừa mới bắt đầu, mỗi ngày cũng không bán được bao nhiêu chai.

Nhưng cũng đủ khiến cô ấy vui sướng, ít nhất cũng có người mua.

Sau khi Lý Thanh Vận biết chuyện, nảy ra một chủ ý cho cô ấy, bảo cô ấy đến thời gian tan tầm mối tối, đi thủ bán ở các khu nhà máy lớn.

Tương ớt cũng không tính là nguyên liệu nấu ăn cao cấp gì, đúng là thứ mà các gia đình bình thường cần, công nhân là nhóm người tiêu dùng chủ yếu.
Lấy mấy cái đĩa sạch sẽ đổ một chút tương ớt ra, lại chuẩn bị thâm một ít chả cuốn chấm tương ớt, làm chương trình ăn thử.

Người bình thường chỉ cần ăn thử rồi cảm thấy không tệ, hầu hết bọn họ đều sẽ mua.

Dần dần sẽ có khách hàng quay lại.

Quả nhiên.

Phạm Tiểu Đan dựa theo biện pháp của cô, cho ăn thử một lần, lập tức liên có người mua mấy bình ngay tại chỗ.

Mọi người đều thích vây xem, nhìn dần liên có chút danh tiếng.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, số lượng tương ớt mà cô ấy mang trong ngày hôm đó đã được bán hết, đây vẫn là lần đầu tiên bán đi được nhiều như vậy.

Phạm Tiểu Đan lập tức trở về bổ sung hàng hóa suốt đêm, cảm thấy hưng phấn đến nỗi không ngủ được.

Cô ấy còn chưa bao giờ tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.

Những ngày sau đó, buổi tối mỗi ngày Phạm Tiểu Đan đều chỉ ra ngoài bán hàng một giờ, thời gian còn lại đều dùng để sản xuất tương ớt, nhưng dù có như vậy, tương ớt vẫn cứ cung không đủ cầu.

Nhưng cô ấy là một người phúc hậu, cũng không tăng giá, hương vị cũng ngon, mọi người đều thích tương ớt nhà cô ấy làm.

Buổi tối mỗi ngày cô ấy bày quán bán ở một nhà máy khác, mọi người đều nhận ra cô ấy, cũng không cần ăn thử, trực tiếp đến đó mua rồi đi. Có đôi khi một đêm cô ấy có thể bán được một hai trăm chai.

Chỉ trong vòng gần một tháng, trừ bỏ phí tổn, cô ấy đã kiếm lời được hơn một ngàn đồng.

Một con số khó có thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng tiền lương hiện hại của người đàn ông nhà cô ấy cũng chỉ mới hơn một trăm đồng mà thôi.

Sự tự tin mà tiền mang lại cho người phụ nữ, là rất lớn.

Cô ấy mua quần áo mới cho cả gia đình một cách xa xỉ, còn mua cho bọn nhỏ giày thể thao màu trắng mà bọn nhỏ vẫn luôn muốn.

Những món đồ rách nát trong nhà trước đây không nỡ vứt đi, cô ấy cũng ném đi hết trong một lần.

Cả người trở nên rạng rỡ tỏa sáng, tinh thần nâng cao gấp trăm lần. Thậm chí bọn nhỏ cũng nói rằng cô ấy xinh đẹp hơn nhiều.

Khi cô ấy nghe những lời nghị luận của người khác về mình một lần nữa, cô ấy đã có thể thản nhiên đối mặt với chúng, cứ coi như bọn họ đánh rắm là được.

Cuộc sống của chính mình, ấm lạnh tự biết.

Phạm Tiểu Đan hưng phấn mang theo các loại quà cáp, tới cửa cảm ơn Lý Thanh Vận.

Nếu không nhờ có kiến nghị của Lý Thanh Vận, với đầu có của bản thân cô ấy, vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến có thể làm tương ớt để kinh doanh, cũng không nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy, hiện tại có lẽ còn đang ngồi mãi ở bên đường ra sức la hét.

Một ngày cũng không bán được bao nhiêu chai.

Đây cũng là lần đầu tiên Phạm Tiểu Đan cũng sâu sắc cảm nhận được, đọc nhiều sách, từng trải nhiều thứ thật sự rất hữu dụng.

Chỉ một chủ ý tùy tiện trong đầu Lý Thanh Vận, đã có thể khiến cho mình tránh đi rất nhiều đường vòng.

Vì thế cô ấy càng thêm tha thiết dặn dò bọn nhỏ phải chăm chỉ học tập, mới có thể trở nên nổi bật.

Từ sau khi làm việc một hôm ở trong cửa hàng, Nhị Bảo còn khá đam mê với công việc buôn bán này.

Từ khi từ chỗ Lý Thanh Vận biết được tin, mỗi ngày Phạm Tiểu Đan cũng bận rộng bán tương ớt.

Cậu bé liên xung phong nhận việc muốn đi làm thuê cho Phạm Tiểu Đan.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Phạm Tiểu Đan.

Mỗi tối sau giờ tan học, Nhị Bảo lại đạp trên con xe đạp trong nhà đi đến trước nhà Phạm Tiểu Đan lấy hàng, sau đó mang đến cửa khu nhà máy để bán.

Phạm Tiểu Đan trả tiền lương cho cậu bé, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là do Nhị Bảo kiếm được dựa vào sức lao động của mình, cậu bé cực kỳ vui vẻ.

Nhị Bảo đã là một đứa trẻ mười mấy tuổi Lý Thanh Vận cũng không can thiệp vào quyết định của cậu bé, chỉ cân không làm chuyện gì thương thiên hại lý và hữu ích trong việc trưởng thành của con nhỏ, cô đều sẽ không ngăn cản.

Để cho bọn họ tự mình trải nghiệm.

Nhị Bảo giúp đỡ bán tương ớt được một đoạn thời gian thì phát hiện có người ở khu nhà máy lấy danh nghĩa của Phạm Tiểu Đan mà chào hàng bán tương ớt khắp nơi.

Bởi vì chúng đều đọc đóng gói trong những chai thủy tinh bình thường, thật sự không nhìn ra chúng có gì khác nhau.

Nhưng người mua về nhà, ăn một lần liên nhận ra sự khác biệt.

Còn tưởng rằng hiện tại Phạm Tiểu Đan đã bắt đầu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lần lượt chỉ trích.

Nhị Bảo ngược lại có vài phần dáng vẻ của người làm ăn, ở trước mặt mọi người, đổ ra một phần tương ớt do Phạm Tiểu Đan làm cho mọi người nếm thử.

Không có gì thay đổi, hương vị vẫn giống như trước.

Bọn họ nhận ra bản thân bị người khác lừa, đều rất phẫn nộ.

Nhị Bảo nói với mọi người, tương ớt do Phạm Tiểu Đan làm, hiện tại chỉ có bản thân cô ấy bán, người khác tới bán đề không phải tương ớt nhà cô ấy làm.

Xem như hoàn mỹ giúp Phạm Tiểu Đan hóa giải một cơn khủng hoảng.

Sau đó.

Phạm Tiểu Đan gặp phải nan đề mới.

Tổng số người của mấy khu nhà máy và mấy nhà máy lớn mà cô ấy bán tương ớt, e răng lên tới hàng chục người. Cho dù mỗi ngày chỉ có hơn một ngàn người mua tương ớt.

Với khả năng hiện tại của cô ấy, cũng không thể cung cấp một lượng hàng hóa lớn như vậy.

Đứng trơ mắt chứng kiến những nguồn khác dài như sông mất đi vô ích, trong lòng cô ấy rất sốt ruột.

Hiện nay, cô ấy đều chỉ sản xuất ở trong nhà mình, xưởng gia đình, một ngày có thể sản xuất khoảng hai trăm đến ba trăm chai tương ớt, đã là giới hạn rồi.

Nếu như tìm thêm nhiều người đến hỗ trợ cùng sản xuất, lại sợ rằng công thức của mình bị tiết lộ, dạy dỗ cho học trò người làm thây chết đói.

Phạm Tiểu Đan rơi vào tình thế khó xử.

Sau khi biết chuyện này, Lý Thanh Vận ngược lại hai mắt sáng ngời.

Dường như cô lại thấy được một cơ hội kinh doanh mới.

Mỗ Can Ma ở đời sau, không phải cũng làm giàu bằng nghề làm tương ớt sao?

Tương ớt của nhà bọn họ thậm chí còn được buôn bán ra đến nước ngoài, người nước ngoài đều rất thích.

Lý Thanh Vận đã từng ăn Mỗ Can Ma, so với tương ớt của Phạm Tiểu Đan, mỗi người một vẻ.

"Tiểu Đan, em có bao giờ nghĩ đến việc mở rộng quy mô, áp dụng hình thức sản xuất cơ giới hóa, nâng cao việc làm tương ớt ngày càng lớn hơn không." Lý Thanh Vận thử nói.

"Em không hiểu mấy thứ này, lại nói nữa hiện tại cũng không đủ tiền."

Lý Thanh Vận nảy ra ý tưởng sơ bộ, liên đề nghị với Phạm Tiểu Đan.

Tiền vốn từ Lý Thanh Vận đầu tư tiền, Phạm Tiểu Đan đưa ra công thức, hai người hợp tác mở một nhà máy sản xuất tương ớt, chuyên sản xuất và buôn bán tương ớt.

Việc buôn bán quần áo mấy năm nay đã kiếm được không ít tiền lời, đầu tư vào một nhà máy sản xuất tương ớt nhỏ hơn, Lý Thanh Vận hoàn toàn không có vấn đề.

Cuộc sống nằm ở chỗ lăn lộn.

Sau khi Phạm Tiểu Đan trao đổi với Trần Kiến Bằng, cô ấy đã đồng ý với đề nghị của cô.

Lý Thanh Vận lại bắt đầu hừng hực khí thế chuẩn bị cho việc xây dựng nhà máy sản xuất tương ớt.

Phạm Tiểu Đan thì đang nghiên cứu công thức sản xuất tương ớt hàng loạt tại nhà, cũng như cách xử lý như thế nào thì hương vị mới có thể được phục hồi ở mức tối đa.

Còn một điều nữa chính là phải làm như thế nào mới có thể nắm chặt các bước chế tác mấu chốt trong tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK