Công việc đồng áng cơ bản đã làm xong, ruộng của nhà mình cũng đã xử lý xong xuôi.
Trai gái già trẻ trong thôn tụ tập trong sân phơi bóc hạt ngô, đây là một công trình lớn, hạt ngô được bóc ra phơi khô sẽ được mang đi để nộp thuế nông nghiệp, phải lựa chọn ra những hạt ngô to ngon, xử lý sạch sẽ, thế thì mới không bị bắt bẻ.
Chia lương thực cho người trong thôn, cứ để hẳn cả gốc cả ngọn ngô như thế, tự mình về xử lý.
Đóng thuế nông nghiệp không giống nhau, nếu như đại đội nào cũng nộp ngô, thế thì kho lương thực của công xã sẽ không đủ để chứa, hơn nữa cũng không tiện để quản lý và ghi chép sổ sách, cho nên nộp thuế nông nghiệp vẫn phải bóc cả hạt ra. Công việc bóc hạt ngô cũng được nhận công điểm, có điều cũng không được nhiều lắm, nhưng có còn hơn không, rất nhiều gái trai già trẻ tụ tập lại, bóc càng nhiều thì lại càng kiếm thêm được công điểm, có thể được chia càng nhiều tiền và lương thực.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cũng tới bóc hạt ngô, kiếm được mấy công điểm cũng được, Lý Thanh Vận chỉ muốn tới xem náo nhiệt, mấy kiểu tám dóc chuyện thế này sao có thể thiếu cô được, Cố Đình Chu không còn cách nào đành phải theo cô.
Nhưng cô cũng không bảo Thanh Hoan tới đây, để ở nhà trông Nhị Bảo, thuận tiện nấu cơm luôn.
Trong trường hợp thế này chắc chắn sẽ khó tránh được có người nói ra những lời khó nghe, còn có những người tò mò chuyện của cô ấy, sợ cô ấy nghe xong sẽ cảm thấy buồn phiền, Lý Thanh Vận dứt khoát bảo cô ấy đừng đến, đúng lúc khoảng thời gian này đang mệt mỏi, cứ nghỉ ở nhà nghỉ ngơi một chút đi.
Đại Bảo không hứng thú với bóc hạt ngô lắm, lấy ná đi bắn chim sẻ cùng Mao Đầu và mấy đứa trẻ trong thôn.
Cố Đình Chu tìm được một cái ghế dài rồi đặt ngược nó lại, cột đôi giày đã hỏng của mình lên hai chân của nó.
Giày đã được đánh sạch sẽ, đế giày hướng lên trên, đế giày được thiết kế gồ ghề không bằng phẳng, dùng để cọ xát tróc hạt ngô lại càng thuận tiện.
Chỉ cần tróc được một đường trên bắp ngô rồi dùng công cụ này, cọ xát bắp ngô lên đế giày, vài ba cái đã có thể mài sạch một cái bắp ngô, vừa nhanh vừa sạch sẽ lại còn không đau tay, bóc hạt bằng tay thật sự quá chậm, lại đau tay, vừa bóc được vài bắp đã nổi mụn nước rồi.
Ở đời sau không có ai đi giày bộ đội, chỉ còn được sử dụng trong quân đội, nhưng hiện giờ giày bộ đội rất được yêu thích, trừ những nhà có người nhà làm lính, những nhà khác không có giày mà đi, chứ đừng nói đến dùng để tróc hạt ngô.
Trong thôn chỉ có mấy nhà có giày bộ đội cũ, mỗi năm sau khi đi xong thì đều đánh sạch sẽ, để lại để sang năm, sang năm nữa đi tiếp, cho đến khi hư hỏng không thể đi được nữa, mới đành lòng vứt đi.
Ở nhà tổ có mấy đôi giày bộ đội cũ trước đây Cố Đình Chu bỏ đi, hôm nay ngay cả Đại Ni Nhị Ni cũng tới đây mài hạt bắp, người trong thôn đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, mỗi người một cái đế giày, mài bắp nhanh như bay, bên chân cũng nhanh chóng chất đầy một đống hạt bắp.
Công điểm được tính dựa theo số lượng hạt ngô bóc được, bóc càng nhiều thì kiếm được càng nhiều công điểm.
Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu cũng nhanh chóng làm việc, tìm tòi một hồi, Lý Thanh Vận cũng đã nắm được kỹ thuật, nhanh chóng quen tay, làm cũng không tồi.
Quả nhiên chỗ đông người thì lại càng nhiêu chuyện, một lúc sau sân phơi đã nhộn nhịp vô cùng, có vô số chuyện drama, Lý Thanh Vận rất bình tĩnh, dựng lỗ tai lên nghe, tay thì thong thả làm việc.
Hết ngày, đầu óc đã ong ong, trong đầu cứ như có tiếng vịt kêu ù ù cạc cạc, may mà hôm nay cô nhờ vào chiếc giày cũ của Cố Đình Chu, vùng mình lên một cách tuyệt vời, hiếm khi kiếm được đủ công điểm trong một lần, tám công điểm, cho tới giờ thật sự không hề dễ dàng.
Cô kiếm đủ tám công điểm thì không chịu nổi nữa đi về nhà, ngày mai có lẽ bọn họ sẽ không tới nữa, hôm nay vốn là Cố Đình Chu cũng chỉ tới đây cùng cô, anh không thích hoạt động thế này, quá ồn ào.
Lúc gần đi, cô tiện tay đưa một chiếc giày cũ của nhà mình cho Nhị Ngưu, chiếc còn lại thì đưa cho hai đứa con đang lặng lẽ bóc hạt ở trong góc của quả phụ Vương.
"Cảm ơn thím." Nhị Ngư ngu ngơ nói lời cảm ơn.
Con trai của quả phụ Vương ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng, tỏ ra bối rối.
Tiểu Ni Nhi là người nhận lấy, ôm chiếc giày giống như đồ quý giá, cười nói lời cảm ơn: "Cảm ơn thím ạ, chúng cháu dùng xong sẽ rửa sạch rồi trả lại cho thím.'
"Thấy hai đứa cũng vất vả, cho các cháu mượn mấy ngày, đừng làm hỏng nhé." Lý Thanh Vận ra vẻ nói.
"Chắc chắn rồi ạ, đảm bảo sẽ không hỏng, chúng cháu sẽ quý trọng ạ." Cô bé cười lên vô cùng đáng yêu.
Sau khi Lý Thanh Vận đi, trong sân phơi bắt đầu thảo luận ồn ào về hành động vừa rồi của Lý Thanh Vận.
"Ngày mai Lý Chiêu Đệ không tới nữa sao? Đã cho mượn hết giày rồi mà?”
"Bà có thể so sánh với người ta được hay sao? Gia đình người ta thế nào, còn gia đình bà như thế nào?”
"Nhưng không phải hiện giờ nhìn cô ấy cũng thuận mắt hơn nhiều rồi sao?"
“Đúng vậy, hiện giờ nhà Nhị Ngưu và nhà quả phụ Vương là hai nhà khó khăn nhất trong thôn, cô ấy có thể nghĩ đến việc giúp đỡ bọn họ, cũng là người có lòng tốt, sau này chúng ta đừng có thành kiến với người ta nữa."
"Đúng rồi đó, cuộc sống của những đứa trẻ mới lớn này cũng quá đáng thương, chúng ta đều nghèo khổ không giúp đỡ được, may mà có bí thư chi bộ và đại đội trưởng có thể cho bọn chúng một con đường sống.
Lý Chiêu Đệ cũng không kém, không chỉ giúp đỡ người nhỏ yếu, nhiều lần tôi còn thấy cô ấy đưa thức ăn cho cha mẹ chồng, cũng là một cô con dâu rất hiếu thuận, trong thôn làm gì có cô con dâu nào ra ở riêng mà ngày nào cũng trở về nhà cha mẹ chồng đưa đồ, có khi lại sợ cha mẹ chồng không cho đồ mình ấy chứ." Thím Lý có quan hệ khá tốt với mẹ Cố cũng nói giúp một câu.
"Đây cũng là bí thư chi bộ biết dạy con cái, mấy đứa con nhà ông ấy đều tốt vô cùng, hiện giờ vợ của thằng hai cũng đã tốt lên nhiều rồi."
“Đúng vậy, nghe nói Lý Chiêu Đệ đã sửa tên, bây giờ gọi là Lý Thanh Vận, mọi người đừng có gọi nhầm nữa nhé.
Nghe nói mấy chị em của cô ấy cắt đứt với người nhà, hai cô em gái đều đang sống ở nhà cô ấy, suýt chút nữa bị cha mẹ bán cho một người đàn ông tâm thần ở trong núi với giá một trăm năm mươi đồng, được Lý Thanh Vận cứu ra, kết quả ầm ï đến nỗi cắt đứt với cha mẹ."
"Mấy chị em bọn họ cũng nhẫn tâm thật đó, đây là cha mẹ đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày nuôi dưỡng bọn họ, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được." "Thế bà đi mà gả cho một người bệnh tâm thần, thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi."
"Nghe tôi nói này, chuyện là thế này..." Mấy người đàn ông lần trước được gọi đi giúp đỡ biết ngọn nguồn câu chuyện đều lên tiếng giải thích giúp.
Cuối cùng mọi người đều hiểu cái khó của ba chị em họ Lý, rất nhiều người còn nói bọn họ cắt đứt đi là tốt rồi, con gái gả ra ngoài, vất vả lắm mới thoát khỏi miệng cọp, trở về nhà mẹ đẻ còn cho rằng có thể sống yên ổn mấy ngày, thế mà lại bị bán đi thêm lần nữa, ai ở trong hoàn cảnh này cũng chẳng thể chịu đựng nổi.
Những người ghét bọn họ, trong lòng bẩn thỉu đương nhiên sẽ không nhắc đến, dù sao thì cho dù bọn họ có làm tốt hơn nữa, thì trên thế giới này cũng sẽ có người thích, cũng sẽ có người ghét thôi. Cả nhà kế toán Cố đang ngồi ở trong góc tróc hạt ngô, nghe được những lời đánh giá về Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận, im lặng không nói gì, ngấm ngâm căm hận trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Từ khi Cố Đình Vũ bị đưa đi, kế toán Cố bị loại bỏ, người trong thôn đào ra chuyện sai trái khiến cả nhà bọn họ gặp khó khăn, hổ xuống đồng bằng bị chó ức hiếp, chỉ có thể trốn chui lủi như một con chuột, im hơi lặng tiếng, chờ đợi cơ hội.
Nháy mắt cái mùa thu đã qua, năm nay cũng được coi là một năm bội thu, cha Cố, đại đội trưởng và mấy cán bộ trong thôn, mang theo những chàng trai trẻ khỏe mạnh trong thôn, dắt mấy chiếc xe bò và xe la đến công xã nộp thuế nông nghiệp.
Cố Đình Chu cũng đi cùng để giúp đỡ, từ sớm trời chưa sáng đã xuất phát, mãi đến tối muộn mới giao xong thuế nông nghiệp rồi trở về, cũng là một chuyện rất mệt mỏi.
Nhưng may mà hôm đi đóng thuế nông nghiệp, tiên cơm trưa bên ngoài do thôn chỉ trả, rất nhiều bạn trẻ chỉ vì bữa cơm trưa này mà vui vẻ hào hứng xung phong đi cùng.
Nhị Ngưu đã theo Cố Đình Chu học được mấy chiêu thức, thỉnh thoảng có thể bắt được mấy con mồi, chim ngói, chim sẻ, gà rừng các loại, cậu ta thường nướng ăn luôn, ăn nhiều thịt nên dáng người cũng vạm vỡ lên một chút.
Cha Cố bảo cậu ta đi theo xe bò, cậu ta đã từng học từ ông Cố, làm cũng không tệ, thành công kiếm được một bữa cơm trưa gồm hai cái màn thầu trắng, một bát canh rau cải nấu với trứng.
Lúc buổi tối tới giờ học cậu ta còn vui vẻ cười haha mãi, đã hết mùa thu, bọn họ lại bắt đầu công việc dạy học.