Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Bảo và Nhị Bảo thấy cảnh cha mẹ ôm hôn nhau nhiều lần rồi nên đã miễn dịch.

Rõ ràng bọn nó có hứng thú với đèn điện hơn, cứ ngẩng đầu nhìn quanh.

Đại Bảo biết đây là đèn điện, thầy giáo từng dạy rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên thằng bé trông thấy tận mắt, là đèn điện đó, sáng choang, mọi ngóc ngách trong nhà đều được chiếu sáng.

Từ nay nó có thể đọc sách và viết chữ vào buổi tối được rồi, không còn sợ đau mắt nữa.

Hai đứa trẻ tự chơi với nhau.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cất đồ mua ở cửa hàng bách hóa hôm nay và túi xách mang theo từ nhà đi, dọn dẹp sạch sẽ. Cuối cùng trong nhà cũng ra hình ra dạng.

Bây giờ chỉ cần chờ hành lý gửi qua bưu điện đến thôi, dọn một chút nữa là xong.

Nhìn chung thì ở đây không khác so với ở quê mấy, chỉ càng chi tiết, tỉnh tế hơn, môi trường cũng thoải mái.

Cố Đình Chu chú ý tới từng chi tiết nhỏ ở đây, sắp xếp mọi thứ theo sở thích của vợ mình.

Thế nên dù đến nơi xa lạ, Lý Thanh Vận và bọn trẻ không hề cảm thấy lạ lẫm, trong lòng nhanh chóng tiếp nhận nơi ở mới.

Vốn tưởng hai đứa nhỏ lạ giường ngủ không được, ai ngờ bọn nó lại ngủ rất ngon, tới giờ là ngáy o o rồi.

Đại Bảo đã thành thạo việc dỗ Nhị Bảo ngủ, không cần Lý Thanh Vận phải lo lắng nữa

Chỉ khó cho Cố Đình Chu, giường ngủ đã đổi sang giường đệm bình thường, không còn giường đất thuận tiện cho anh muốn làm gì thì làm như xưa.

Giường ngủ hiện tại đều là giường có màn trang trí, hầu hết chỉ rộng tâm mét rưỡi, ngủ bốn người thì hơi chật. Anh không nỡ bỏ vợ sang phòng khác, cũng may hai đứa con còn nhỏ, chen một chút vẫn ngủ được.

Có Cố Đình Chu như chiếc lò sưởi di động, ấm áp chẳng khác gì giường sưởi ở Đông Bắc, Lý Thanh Vận ngủ rất thoải mái.

Tháng ba vẫn còn khá lạnh, muốn tách Đại Bảo ra phòng riêng thì ít nhất cũng phải đợi đến tháng tư.

Tạm thời chỉ đành để Cố Đình Chu chịu ấm ức một phen, không thể ăn thịt.

Nhưng những nụ hôn và những cái ôm là điều không thể thiếu mỗi ngày.

Thế là đêm đầu tiên ở khu quân sự kết thúc trong tiếng ngáy vang dội của cả nhà.

Ngay cả Nhị Bảo cũng khò khè.

Mấy hôm nay cả nhà đều vô cùng mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau.

Đồng hồ sinh học của Cố Đình Chu đánh thức anh dậy đúng sáu giờ, anh đi mua bữa sáng cho bọn trẻ và Lý Thanh Vận, sau đó dời bếp than ra sân, đốt bằng củi nhỏ.

Chờ lửa bùng lên, khói đặc bay hết, anh lại chuyển vào bếp, hâm nóng bữa sáng vừa mang về trong nồi.

Xong xuôi, anh ra ngoài tập thể dục buổi sáng, đến khi trở về thì Lý Thanh Vận đã dậy rồi, cô đang ăn sáng với hai đứa con.

Nhìn cái miệng xinh xinh nhai liên tục như chuột hamster của Lý Thanh Vận, anh không khỏi bật cười.

"Có ngon không em?” Lý Thanh Vận vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn hơi mê man, cứ sững sờ nhìn anh cắn miếng lớn chiếc bánh trong tay mình.

Bánh còn nhiều lắm mà, anh muốn ăn thì lấy trên dĩa ấy, sao lại cắn của em?

Cố Đình Chu nhai xong còn bình luận: "Biết ngay mà, bánh trên tay vợ anh thơm hơn hẳn."

Ngờ đâu Đại Bảo lại nghiêm túc hỏi: "Thật không ạ? Mẹ ơi, con cũng muốn nếm thử đồ ăn trên tay mẹ."

Lý Thanh Vận xấu hổ.

"Cha con nói dối đấy, đều là bánh nướng như nhau cả."

Nói xong, cô hung tợn cắn một miếng bánh lớn, nhai ngấu nghiến.

Đại Bảo rời mắt khỏi chiếc bánh trên tay mẹ với vẻ tiếc nuối.

Cả nhà cùng nhau ăn sáng xong, Lý Thanh Vận mặc chiếc áo khoác lót lông tự may, định theo Cố Đình Chu đi thăm hàng xóm.

Là chủ sở hữu của bốn căn nhà khác gần đó.

Tòa nhà gia chúc có rất nhiều người, mỗi ngày đều gặp mặt, không đi không được.

Còn dãy nhà nhỏ phía sau, hẳn sau này cũng hiếm khi gặp mặt nên không cần đi.

Về phần những đồng chí thân thiết của Cố Đình Chu, hai ngày nữa tổ chức tiệc tại nhà rồi mời bọn họ đến là được.

Nhân lúc còn một ngày nghỉ, Cố Đình Chu phải dẫn Lý Thanh Vận đi làm quen với cuộc sống sinh hoạt của gia đình quân nhân trong quân đội, chào hỏi hàng xóm xung quanh cũng như những người ở hậu cần và gác cổng bên kia.

Cô nắm được tình hình mua bán địa phương và gia đình quân nhân ở đây thì anh mới yên tâm trở về đơn vị.

Cố Đình Chu cũng kể cho Lý Thanh Vận về việc mình may mắn có được căn nhà này.

Thế nên cô cũng biết chủ nhân của bốn căn nhà còn lại đều có cấp bậc cao hơn anh.

Cô mới chuyển đến đây, không đến thăm hỏi không được, có rất nhiều điều cần lưu ý khi đi thăm, chừng mực cụ thể như nào cần cô tự suy xét.

Dù sao thì rất có thể bọn họ sẽ sống ở đây rất nhiều năm nữa.

Cuối cùng, cô lấy ra một ít đặc sản miền núi như hạt thông, óc chó, nấm phỉ mình mang theo, chia thành nhiều phần.

Chuẩn bị cho mỗi nhà một phần, tâm một hai cân gì đó thôi, không nhiều, chỉ để bày tỏ tấm lòng.

Tặng nhiều quá lại thành quà nịnh. Ít quá thì không nên, như vậy vừa phải, phù hợp với xuất thân từ thôn quê của mình, không giàu sang nhưng thiết thực.

Khi Cố Đình Chu dẫn Lý Thanh Vận qua, đàn ông trong nhà đều đã ra ngoài làm việc, chỉ còn phụ nữ ở nhà.

Lý Thanh Vận chủ động giới thiệu bản thân, tặng quà cũng hào phóng, khiến mấy bà chủ có ấn tượng tốt, còn lịch sự tặng lại một số đồ để đáp lễ.

Lý Thanh Vận đều nhận hết, tương lai còn dài, có qua có lại mới toại lòng nhau.

Nhà cuối cùng và cũng là căn lớn nhất là nhà Giang Phàm, ba thế hệ sống chung với nhau, là một gia đình lớn.

Đây cũng là nhà Lý Thanh Vận chuẩn bị nhiều quà cáp nhất, bởi vì nhà cô khá thân thiết với Giang Phàm, nên tặng nhiều chút.

Lý Thanh Vận mang theo nước sốt thịt và thịt thỏ ăn lạnh cô tự làm, hồi trước Cố Đình Chu có nói ngay cả đại thủ trưởng của anh cũng khen ngợi tay nghề nấu nướng của cô.

Ngoài ra còn đủ loại sản vật rừng núi và một ít thịt xông khói tự làm.

Lúc họ tới, đại thủ trưởng và vợ chồng Giang Phàm đều đã đi làm, chỉ có vợ đại thủ trưởng ở nhà với hai đứa cháu trai.

Vợ của Đại thủ trưởng là một người khí chất ngời ngời, rõ ràng bà biết Cố Đình Chu, thế nên khi thấy anh dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến đây, bà nhanh chóng cười nói: "Chắc đây là vợ của Đình Chu đúng không? Đúng là một cô gái xinh đẹp." Thoạt nhìn hai người rất xứng đôi.

Cố Đình Chu lịch sự giới thiệu: "Thưa dì, đây là vợ cháu, hôm qua cô ấy mới tới quân khu, vì nhà chúng ta gần nhau nên cháu dẫn cô ấy đến làm quen."

Lý Thanh Vận thoải mái cười: "Chào dì, cháu tên Lý Thanh Vận, dì cứ gọi Thanh Vận là được rồi. Cháu có mang một ít đặc sản ở quê cộng với thịt băm và thịt thỏ ăn lạnh cháu tự làm, mong dì không chê.

Ấn tượng đầu tiên của vợ đại thủ trưởng với cô không tệ, bà vốn cho rằng vợ của Cố Đình Chu là một cô gái quê mùa, không ngờ cô lại là một người rộng rãi, xinh đẹp, vui vẻ và biết cách ứng xử, khiến người ta vừa gặp đã thích.

Từ trước đến nay bà chưa từng nhận quà từ ai vậy mà hôm nay lại phá lệ nhận lấy.

Một mặt là vì Cố Đình Chu đã cứu Giang Phàm và giúp đỡ gia đình bà, xem như là người ơn của gia đình họ.

Nếu bà không nhận phần quà này thì hơi xa lạ, làm người ta chạnh lòng.

Mặt khác, cô gái này thật sự khéo léo. Món quà mà cô tặng cho bà vừa thể hiện đủ thành ý lại không quý giá, không liên quan đến tiền tài nên dù bà nhận cũng không ảnh hưởng gì.

Đợt trước Cố Đình Chu đã tặng cho bọn họ một ít thịt băm và thịt thỏ ăn lạnh, cả nhà đều thích nên mới ăn được mấy bữa đã hết sạch.

Ngay cả chồng bà, người luôn tiết kiệm và không quá chú trọng việc ăn uống cũng âm thầm hỏi bà còn thịt thỏ ăn lạnh hay không, lấy ra một ít cho ông ấy nhắm rượu.

Bà cũng muốn ăn, vừa nghĩ đến mùi vị kia nước bọt đã ứa ra, không biết cô làm như thế nào mà ăn ngon đến vậy.

Vì vậy, vừa nghe Lý Thanh Vận nói món quà mà cô tặng là thịt băm và thịt thỏ ăn lạnh mà cô tự làm, bà đã động lòng.

Vợ đại thủ trưởng nhanh chóng nhận đồ rồi nói: "Tới chơi là vui rồi, lần sau đừng khách sáo như vậy! Dì hồ đồ quá, ai lại để các cháu đứng ngoài cửa thế này, mau vào nhà ngồi!" Nói xong, bà vội mời bọn họ vào nhà ngồi nói chuyện.

Lý Thanh Vận hơi sửng sốt.

Ặc, nếu bà không cầm đồ nhanh như vậy, cô sẽ cho rằng vợ đại thủ trưởng không muốn nhận. Tuy vợ đại thủ trưởng trong ngoài không đồng nhất nhưng lại khá đáng yêu đấy chứ!

"Chú Cố, ô, dì xinh đẹp này là ai vậy bà nội?" Thấy có khách tới nhà, con trai cả của Giang Phàm dời sự chú ý khỏi đống sách vở.

Ngược lại, cô bé ngồi đối diện lại tập trung viết bài, không hề bị ảnh hưởng.

Mãi đến khi viết xong, cô bé mới ngẩng đầu chào một tiếng “chú Cố" rồi tiếp tục làm bài tập.

Vợ của đại thủ trưởng vội giới thiệu: "Dì xinh đẹp này là vợ của chú Cố, còn có thể gọi là dì Lý hoặc dì đều được."

"Chào dì Lý, con tên Giang Thao, dì cứ gọi con là Thao Thao nhé! Hôm qua cha cháu bảo muốn đi đón người, người đó là dì ạ? Từ giờ chúng ta đã là hàng xóm rồi, cháu có thể đến nhà dì chơi không?" Cậu bé nói rất nhiều, không hề sợ người lạ chút nào. "Được chứ, mà năm nay Thao Thao bao nhiêu tuổi rồi? Dì có một đứa con trai năm tuổi, sau này các cháu có thể chơi chung với nhau.”Trước mặt trẻ con, Lý Thanh Vận rất nhẫn nại, cô vui vẻ trò chuyện với cậu bé.

"Vừa tròn năm tuổi ạ? Cháu năm tuổi rưỡi rồi, vậy cháu là anh trai, khi nào có thời gian rảnh cháu và chị gái sẽ đến tìm em trai nhà dì chơi ạ.”

Vợ đại thủ trưởng mời Cố Đình Chu ngồi xuống uống trà, nghe Lý Thanh Vận và anh bạn nhỏ Giang Thao tán gẫu với nhau, cả hai người đều buồn cười.

Nói chuyện một hồi, dường như cái mũi nhỏ của cậu bé đã ngửi được mùi gì đó, thế là cậu nhóc đứng dậy hít hà.

"Bà nội, cháu người được một mùi vị rất thơm, là thịt ạ?"

“Mũi cháu đúng là thính như mũi cún, cái gì cũng ngửi được." Vợ đại thủ trưởng chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của cậu bé rồi chỉ về phía Lý Thanh Vận và nói: "Cháu có nhớ lần trước chúng ta từng ăn thịt băm và thịt thỏ ăn lạnh hay không? Hai món đó đều là do dì xinh đẹp này làm, hôm nay dì ấy lại tặng cho chúng ta một ít, cháu mau cảm ơn dì đit"

"Thật sao? Thật sự có thịt băm và thịt thỏ ư?” Thao Thao vui vẻ mở to mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK