Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời kỳ đầu Hoa Hạ xây dựng đất nước. An toàn của quốc gia chịu sự uy hiếp rất lớn, bởi vì không có v.ũ kh.í h.ạt nh.ân và lực lượng vũ trang riêng, đồng thời còn bị một số cường quốc nhắm vào.

Nhờ cách dạy dỗ của người cha có lòng yêu nước, Hứa Cảnh Hồng chưa bao giờ quên mình là một người Hoa Hạ.

Ông ấy muốn cống hiến một phần sức lực mỏng manh, góp phần xây dựng và phát triển nước nhà.

Thế là ông ấy kiên quyết quay về nước.

Nhưng ý muốn này nhận được phản đối kịch liệt ở bên nước ngoài, họ trước tiên là bắt cha mẹ ông ấy, ép ông ấy đi vào khuôn khổ.

Song cha mẹ Hứa là người yêu nước, vì muốn thành toàn cho con trai mình, hai vợ chồng cùng nhau tự sát trong nhà tù.

Điều này khiến Hứa Cành Hồng vốn còn chút do dự, bấy giờ đã mất đi đường lui, lúc đó ông ấy chỉ còn một lựa chọn duy nhất, chính là không tiếc mọi thứ quay vê nước.

Thế là ông ấy dẫn theo người vợ vừa mới sinh con không bao lâu và con trai mình lén lút tìm người đưa về nước.

Không ngờ trên đường đi gặp phải mai phục, vợ ông vì muốn bảo vệ con trai đang gặp nguy hiểm mà mất đi.

Ông ấy lần lượt mất đi ba người thân nhất, đau khổ vô cùng.

Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho kẻ địch đạt được mục đích.

Vì chỉ có một mình nên mục tiêu nhỏ, ông ấy đã thành công trốn thoát mấy lượt bị kẻ địch phục kích, vô cùng khó khăn dẫn con trai mình quay về tổ quốc.

Lúc đó ông ấy còn chưa biết người ở Hoa Hạ cũng đang cố hết sức tìm ông ấy.

Đối phương sợ đêm dài lắm mộng, muốn nhanh chóng giải quyết ông ấy, nên đã tăng cường người đi lục soát, rất nhanh đã tìm được ông ấy.

Lúc trốn chạy ông ấy đã trúng một phát đạn, cảm thấy lần này mình rất khó mà sống sót.

Chỗ ông ấy núp ngay góc đường, đã nhìn thấy gân đó có một nhà dân, ông ấy muốn tìm gia đình nhờ vả họ nuôi đấng đứa nhỏ.

Vừa hay lúc này ông ấy nhìn thấy có một thợ sứ đang gánh một gánh hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Tuy ông ấy đi đứng khập khiễng, nhưng trông lại rất có lòng thương người, mấy đứa nhỏ bên đường cười nhạo chân ông ấy, nhưng ông ấy cũng chỉ cười cho qua, còn rộng lượng phát kẹo cho tụi nhỏ.

Những chó hoang mèo hoang bên đường ở trước mặt ông ấy cũng rất dịu dàng, chắc là ông ấy đã cho chúng nó ăn không ít lần rồi.

Thời gian gấp rút, cũng không kịp nghĩ nhiều.

Ông ấy bất chấp tiến lên phía trước nói chuyện với người thợ sứ đó.

"Xin chào."

"Ngài muốn mua đồ sứ ư?"

"E là tôi không còn sống được bao lâu, có thể nào giao phó đứa nhỏ này cho anh không?”

Người đó còn cho là ông ấy đang nói đùa.

Chỉ thấy Hứa Cảnh Hồng lục lọi trên người mình, cuối cùng lấy ra một ít đồng ngoại tệ xanh xanh đỏ đỏ, có chút quân bách nhìn ông ấy. Ông ấy mới ý thức được, người đàn ông này thật sự muốn giao đứa bé cho mình.

Người thợ sứ còn chưa lấy vợ, không có cô gái nào muốn gả cho ông ấy, con cái là thứ xa xỉ và khát vọng mà ông ấy luôn mơ ước có được, hơn nữa, đứa bé này lại còn là bé trai.

Người thợ sứ thấy thế đã vui mừng đồng ý, còn bảo đảm mình sẽ đối xử tốt với đứa bé.

Hứa Cảnh Hồng cảm thấy mình không thể thoát được kiếp nạn này, nên không hề nghĩ đến việc hỏi thông tin của thợ sứ đó, chẳng hạn họ tên là gì, nhà ở đâu.

Không ngờ sau này dưới sự giúp đỡ của nhân viên thuộc tổ chức Hoa Hạ, thành công trốn thoát được truy bắt, còn được Hoa Hạ bảo vệ, mời về làm kỹ sư công trình.

Đợi ông ấy dưỡng thương xong đi tìm thợ sứ đó, thì đã không tìm thấy nữa rồi.

Thế là Hứa Cảnh Hồng vừa bắt đầu công việc nghiên cứu, vừa tìm con trai.

Lúc bắt đầu là nhờ người trên khắp nơi tìm kiếm, bởi vì thông tin ông ấy cung cấp có hạn, là một thợ sứ, chân khập khiễng, miêu tả này quả thật là có quá nhiều.

Đương nhiên, vẫn luôn không tìm thấy.

Ngẫu nhiên có chuyện tương tự, cuối cùng đích thân ông ấy đi kiểm chứng, nhưng đều không phải.

Rồi bỗng có một dịp tình cờ, ông ấy nghe giọng của một đồng nghiệp nói giọng quê nhà thuộc ba tỉnh vùng Đông Bắc.

Ông ấy bỗng giật mình nhớ ra, giọng của người thợ sứ đó cũng là giọng vùng miền này.

Nói không chừng người đó đã quay về quê nhà ở ba tỉnh vùng Đông Bắc rồi!

Thế là ông ấy thu hẹp phạm vi lại, loại bỏ từng chút một, một khi có thời gian sẽ đến ba tỉnh vùng Đông Bắc, nhờ người giúp đỡ tìm kiếm.

Nháy mắt đã mười năm qua đi, nghiên cứu của ông ấy cũng đã được ra mắt rất nhiều, trong giới khoa học của Hoa Hạ cũng được coi là hết sức quan trọng, nhưng con trai thì vẫn chưa tìm được.

Mãi cho đến lần này, gặp được Lý Thanh Vận.

Mấy năm này ông ấy luôn mượn việc nghiên cứu để làm tê liệt bản thân.

Cha mẹ và vợ lần lượt rời xa ông ấy, đứa con trai vợ liều chết bảo vệ vẫn luôn không tìm lại được.

Có trời mới biết ông ấy đã gắng vượt qua như nào.

Cuối cùng trời cao có mắt, cho ông ấy tìm lại được.

Trên đường đi, Lý Thanh Vận cũng nói sơ qua về tình hình của Nhị Ngưu cho Hứa Cảnh Hồng hay.

Không cố ý che giấu sự khổ cực mà Nhị Ngưu phải chịu trong mấy năm qua.

Sau khi Hứa Cảnh Hồng nghe cảnh ngộ cậu ta gặp phải khi cha nuôi qua đời, vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Đều là lỗi tại ông ấy, cậu ta vốn nên là đứa bé được cưng chiều hết mực.

Nếu như không phải vì một ý nghĩ sai lầm nhất thời của ông ấy, thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.

Nhưng ai có thể dự đoán trước được, lúc ấy ông ấy đã đi vào đường cùng, khi đối phó với những kẻ đang đuổi bắt ông ấy hoàn toàn không có chút phần thắng nào.

Là một người cha, ông ấy chỉ muốn cho con mình một còn đường sống, dù rằng chỉ là con của nghệ nhân bán đồ sứ, chỉ cần có thể bình an lớn lên là tốt rồi.

Trời xui đất khiến, khiến cậu ta chịu khổ nhiều năm như vậy.

Ngày thứ hai lúc chạng vạng.

Hứa Cảnh Hồng và cả nhà Cố Đình Chu đã đến công xã.

Càng gần với con trai, ông ấy càng căng thẳng, lúc thì chỉnh đốn lại quần áo, lúc lại xoa xoa tóc tai. Suốt dọc đường đi luôn có hai người mặc thường phục đi theo sau họ, khoảng cách không xa, nếu như không phải Hứa Cảnh Hồng nói với họ từ trước, mấy người bọn họ thật sự sẽ không để ý đến.

Lý Thanh Vận biết, những người đó rất có thể là đi theo bảo vệ Hứa Cảnh Hồng, dù không nói rõ kết quả nghiên cứu và lĩnh vực nghiên cứu cụ thể của mình là gì nhưng ông ấy chắc chắn là một nhà khoa học xuất sắc.

Chỉ dựa vào việc ông ấy sẵn sàng vứt bỏ cuộc sống thoải mái ở nước ngoài, dứt khoát kiên quyết quay về báo quốc, ông ấy đã rất đáng được toàn thể người dân Hoa Hạ tôn trọng.

Bởi vì đã gọi điện báo tin trước rồi, cho nên cha Cố đặc biệt mượn xe bò trong thôn đón họ ở công xã

Hôm nay lúc cha Cố đi ra khỏi cửa, hiếm khi ông ấy mặc lên người bộ quần áo bình thường không nỡ mặc, còn chỉnh trang cho bản thân thật tươm tất, mấy năm rồi không gặp mấy đứa cháu, cũng không biết tụi nhỏ còn nhận ra ông ấy hay không.

Tam Tam là lần đầu tiên gặp ông nội, lại chẳng hề bài xích, không những cho ông ấy ẩm, còn to gan chợp lấy râu của ông ấy.

Cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại, trên người mặc một chiếc đâm liên nhỏ màu vàng, đội nón tai mèo lông vàng, xinh xắn như búp bê trong phim ảnh.

Cô bé thừa hưởng gen xinh đẹp từ mẹ, còn nhỏ vậy đã có thể thấy được tương lai sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp lay động lòng người.

Làm cho cha Cố vui vẻ cười ha ha.

Sau khi chào hỏi với cháu nội xong Xu.

Cha Cố dẫn theo cả xe bò, hành lý và người quay về Cố Gia Lĩnh.

Hứa Cảnh Hồng ngôi trên xe vô cùng thoải mái, mấy năm nay vì tìm con, ông ấy dường như đã chạy khắp ngõ ngách Hoa Hạ, hoàn cảnh vất vả như nào ông ấy đều đã đi qua, hoàn cảnh làm thí nghiệm cũng rất gian khổ, song, ông ấy cũng có thể thản nhiên như không.

Người như ông ấy, sớm đã không bị những vật chất bên ngoài ảnh hưởng, bất kể lúc nào tâm thái đều rất thản nhiên đối mặt.

Trên đường đi, Cố Đình Chu cũng kể sơ chuyện cha ruột của Nhị Ngưu tình cờ gặp cha nuôi của Nhị Ngưu với cha Cố.

Hứa Cảnh Hồng thân thiện bắt tay cha Cố.

"Ông anh, vất vả rồi."

"Không sao cả, đứa trẻ Nhị Ngưu này mệnh thật khổ mài Cha con hai người có thể nhìn nhận nhau thật là quá tốt, cậu ta không cân lẻ loi hiu quạnh một mình nữa. Đứa nhỏ này rất chịu khó, hai năm nay đã làm đủ công điểm rồi, săn bắn cũng giỏi, chuyến đi săn mùa đông năm nay một mình cậu ta hạ được hai heo rừng, được chia không ít thịt. Các đồng chí trong thôn mở lớp phổ cập, giúp đỡ mọi người bổ túc văn hóa, tôi thấy cậu ta rất tích cực, mỗi lần đều ngồi hàng ghế đầu."

Cha Cố nhìn ra được người đàn ông trung niên này không phải loại người đơn giản, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất phi thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK