Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em lên đi, anh cõng em." Cố Đình Chu nửa ngồi xổm xuống, anh quàng hành lý ở trên tay, hạ thấp lưng xuống để chuẩn bị cõng Lý Thanh Vận về nhà.

Lý Thanh Vận hoảng sợ xua tay, cô tỏ vẻ bản thân có thể đi lại. Cô cũng không muốn bản thân bị người khác nhìn ngó như một con khỉ ở trong rạp xiếc.

Cố Đình Chu hơi thất vọng.

Viện gia chúc cách bệnh viện quân khu chỉ có một cây số, đi bộ về nhà cũng không xa, hai người vừa nói chuyện cũng đã về tới nhà.

Dọc đường đi, Lý Thanh Vận kể lại mọi chuyện lớn chuyện nhỏ đã xảy ra ở trong nhà trong mấy ngày anh vắng mặt cho anh nghe.

Một người đang nói hăng say, một người lại nghiêm túc lắng nghe. "Tại sao vợ của anh lại có năng lực như thế chứ? Chính là em đói" Nghe được Lý Thanh Vận kể lại chuyện cô đi thi tuyển vào lớp Dục Hồng, Cố Đình Chu trực tiếp giơ ngón tay cái lên.

Ha ha, anh cũng không nhìn xem em là ai, chút chuyện này có thể làm khó em hay sao?"

"Anh rất hy vọng rằng mình có thể sinh ra được một đứa con gái thông minh giống như em vậy đó!" Cố Đình Chu cảm thán nói.

Nếu thật sự là có thể sinh ra được một đứa con gái giống như vợ của anh, anh sẽ cưng chiều con bé lên trời luôn.

Sắc trời không còn sớm, khi về đến nhà, Cố Đình Chu ép buộc Lý Thanh Vận lên giường nghỉ ngơi. Còn bản thân anh tới nhà họ Giang đón hai đứa nhỏ.

Buổi chiều, Nhị Bảo cũng bị dọa sợ nên cậu bé khóc đến thở gấp.

Nhưng mà may mắn là Bạch Ngọc đã đưa cậu bé đi và chơi với mấy đứa nhỏ, cậu bé đã nhanh chóng quên mất chuyện đó. Buổi tối, cậu bé còn ăn chút cháo thịt nạc ở nhà họ Giang, hiện tại cậu bé đã ngủ rồi.

Đại Bảo nhìn thấy Cố Đình Chu thì lo lắng hỏi: "Cha, mẹ của con như thế nào rồi? Mẹ có bị thương nặng hay không?"

Bạch Ngọc tiếp nhận lời nói tra: "Lão Cố, Thanh Vận không sao chứ? Đại Bảo lo lắng suốt một buổi trưa, thằng bé luôn muốn chạy ra ngoài thăm mẹ mình, cho nên tôi mới ngăn cản nó lại đó.

"Không có việc gì, khụ khụ, cô ấy mang thai nên người hơi suy yếu, bản thân cô ấy cũng không biết rõ lắm." Cố Đình Chu hơi ngượng ngùng cười nói.

"Ồ, chúc mừng anh nha, được mấy tháng rồi? Lúc này, hai người nên sinh một bé gái.” Bạch Ngọc cười nói.

Đại Bảo cũng đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của người lớn, thằng bé lao nhanh ra ngoài cổng lớn, chạy về nhà thăm mẹ của mình.

"Ôi chao, đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì cơ chứ? Ba tháng, rảnh rỗi thì các người tự làm nhé, tôi sẽ về giải quyết chuyện trong nhà trước đã." Cố Đình Chu ẵm Nhị Bảo đang ngủ say chạy nhanh theo sau thằng bé.

"Đi thôi, đi thôi."

Lý Thanh Vận ngủ suốt một buổi trưa. Hiện tại, cô ngủ không được, ngồi ở trên giường đang đọc sách.

Đại Bảo hưng phấn chạy vào nói: "Mẹ, có phải là mẹ sẽ sinh một em gái cho con hay không?”

Một thằng nhóc đầu chảy đầy mồ hôi với một đôi mắt to tròn xoe đang nhìn cô, dường như trong ánh mắt thằng bé có ánh sáng.

Lý Thanh Vận lập tức cảm thấy nghẹn ngào. Cô cũng không biết là có phải là em gái hay không, nhưng mà thấy dáng vẻ vui vẻ của Đại Bảo, xem ra thằng bé cũng không bài xích việc mình có thêm một em gái sẽ cướp đi tình yêu thương vốn dĩ dành cho nó và Nhị Bảo.

"Con muốn có em gái sao? Con không sợ có em gái rồi thì người lớn sẽ càng yêu thương em gái hơn sao?" Lý Thanh Vận tò mò hỏi.

"Không sợ, nếu con có thêm em gái, con chỉ biết yêu thương em ấy, dẫn em ấy đi chơi và mang hết đồ ăn ngon cho em ấy nữa.” Đại Bảo duỗi tay khoa tay múa chân.

Lý Thanh Vận trêu chọc thằng bé: "Vậy nếu là em trai thì con không thương em ấy hay sao?"

Mặt của Đại Bảo lập tức nhăn nhó.

"Nhà chúng ta đã có em trai là Nhị Bảo rồi, mẹ có thể sinh em gái được không? Con thích em gái!"

Lý Thanh Vận nghẹn vì tức cười. Cố Đình Chu từ phía sau đuổi tới nơi, đúng lúc anh nghe thấy những lời nói này của Đại Bảo, anh thầm nghĩ thằng nhóc này còn có chung suy nghĩ với mình.

Tuy nhiên, còn nhỏ mà đã có tư tưởng trọng nữ khinh nam là không thể được.

Anh đánh một cái ở sau ót của Đại Bảo nói: "Con suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó? Con cho rằng mẹ của con là máy móc mà còn có thể lựa chọn được sao? Sinh ra cái gì chính là cái đó, không được lựa chọn"

Đại Bảo không vui mà xoa ót nói: "Chắc chắn là em gái mà, con muốn có em gái à, không cần em trai đâu, hừ!"

Chuyện của Trân Quế Chi đã bàn bạc xong là giao cho Cố Đình Chu xử lý, Lý Thanh Vận không hề đá động tới nó nữa.

Mỗi ngày, cô cứ dẫn theo Nhị Bảo tới lớp Dục Hồng như thường lệ.

Chuyện như thế xảy ra ở nhà trẻ nên cô cũng không dám gửi con tới đó nữa.

Cố Đình Chu mang chiếc ghế trẻ em mang từ quê tới lớp Dục Hồng rồi đặt ở trong góc.

Lúc Lý Thanh Vận lên lớp, cô sẽ đặt Nhị Bảo ở đó tự chơi, cho cậu bé một chút thức ăn và đồ chơi là đã có thể khiến cậu bé yên lặng một lúc lâu.

Chờ tới lúc đi ngủ, chỉ cần chỉnh cái ghế trẻ em lại cho cậu bé nằm thẳng thoải mái hơn một chút.

Không thể không nói là thợ mộc Hoa Hạ có tay nghề cao, toàn bộ chiếc ghế dựa gần như chẳng nhìn thấy cái đỉnh nào cả. Toàn bộ đều được thiết kế theo kết cấu mộng và chốt. Chiếc ghế dựa có không ít công năng, có thể ngồi vừa có thể nằm, nếu lắp bánh xe thì còn có thể đẩy đi được nữa.

Mấy đứa bé ở trong lớp Dục Hồng đều rất thích Nhị Bảo và còn chơi đùa với cậu bé nữa.

Qua hết một ngày, cô cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Cát Đại Nữu và Ngô Tuệ Mẫn biết cô mang thai nên bọn họ cũng rất săn sóc cô và còn dặn dò bọn nhỏ không được va chạm vào cô trong lúc đang chơi đùa chạy nhảy nữa.

Nhắc tới Cát Đại Nữu, Cố Đình Chu nói hôm qua lúc anh tới bệnh viện, chính Cát Đại Nữu là người đang chăm sóc cho cô.

Phần ân tình này, khi nào có cơ hội cô phải trả lại cho người ta mới được. Cố Đình Chu đã gửi điện tín về quê.

Nếu cô mang thai, mẹ chồng sẽ tới sớm thôi.

Chờ tới khi mẹ Cố tới đây, cô có thể cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.

Buổi tối khi tan tâm về nhà, Bạch Ngọc tặng một con gà mái già tới, cô ấy nói là cho cô bổ bổ sức khỏe.

Tính cách của Bạch Ngọc thẳng thắn, cô cũng không khách sáo với cô ấy, sau này có cơ hội trả lại là được.

Lý Thanh Vận nghĩ nếu không thì hâm con gà này lên rồi một ít qua cho nhà họ Giang, trong nhà cũng đã lâu không có nấu món gà hầm nấm rồi.

Vì thế, cô đi hái nấm phỉ và một ít đồ khô ở trong nhà để nấu một nồi gà hầm nấm thật to.

Trước kia nấu món này, cô cũng không cảm thấy thơm như vậy, có thể là do tâm lý mang thai quấy nhiễu nên cô mới cảm thấy thịt gà hôm nay đặc biệt thơm ngon.

Cô nhịn không được nếm thử một ngụm nước, nước miếng ứa ra vì hương vị thơm ngon.

Cô nhanh múc ra một nửa cái nồi rồi gửi cho nhà họ Giang trước.

Khi tới nhà họ Giang, mẹ Giang đã dọn cơm tối lên bàn và chỉ chờ Giang Phàm và đại thủ trưởng về nhà thì ăn cơm.

"Con đứa nhỏ này, thật vất vả mới có chút thức ăn ngon, cháu mang cho chúng ta làm gì!" Mẹ Giang bảo cô mang về.

"Bà ơi, trong nhà nấu món gì ngon hay sao mà lại thơm như thế ạ?" Bé tham ăn Thao Thao lại tới phá bàn ăn của mẹ Giang.

Mẹ Giang thâm nghĩ thằng nhóc này, ngày thường bà nấu nhiều món ngon như vậy mà cũng không thấy cháu khen một câu, thật là phí công phí sức mà. Tuy nhiên, có một câu phải nói là vợ của Tiểu Cố nấu ăn thật sự rất ngon.

"Dì, dì nhận lấy đi mà, con gà này là Bạch Ngọc cho cháu nên cháu đành mượn hoa dâng Phật."

"Cảm ơn dì Vận." Thao Thao ngửi mùi thơm, thằng bé nuốt nước miếng, còn không quên câu nói phải lễ phép của bà mình nữa.

Mẹ Giang hậm hực, đứa nhỏ này thật đúng là mất mặt mà.

Bà ta xấu hổ nở nụ cười: "Vậy cảm ơn cháu nhé, có gì không hiểu thì cháu cứ việc tới đây hỏi dì. Ôi chao, xem dì kìa, dì quên mất là cháu đã sinh và nuôi lớn hai đứa nhỏ, lại còn nuôi dạy tốt như vậy, có gì đâu mà không hiểu chứ."

Cũng phải trách rằng bề ngoài của Lý Thanh Vận lại có tính lừa gạt như thế. Phụ nữ sinh được hai con ít nhiều gì cũng trông có vẻ tiều tụy hốc hác nhưng cô lại mảnh mai mềm mại giống như thiếu nữ vậy.

Nếu cô sống ở thế hệ sau, đây sẽ được gọi là cảm giác thanh xuân.

"Vậy cảm ơn dì, cháu có chỗ không hiểu, còn phải làm phiền dì giải thích chỗ không hiểu. Cháu về trước đây ạ, Thao Thao, Vẫn Vẫn, hẹn gặp lại.'

Cô bé đang ngồi viết chữ ở trên bàn ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười dịu dàng rồi vẫy tay với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK