Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Đình Chu đưa cô trở về nhà, còn bản thân thì quay trở về ruộng đồng, tiếp tục nhổ đậu nành.

Lý Thanh Vận thay bộ quần áo sạch sẽ khác, sau khi tắm rửa xong thì bắt đầu nấu bữa tối.

Nhị Bảo đã ngủ, Đại Bảo vừa báo cáo cho cô tình hình trong nhà ngày hôm nay, vừa giúp cô nhóm lửa, rất là ngoan ngoãn.

Trong nhà không có ai trông Nhị Bảo nên chỉ có thể bảo Đại Bảo ở nhà trông em, rất làm khó Đại Bảo, những đồng bọn khác đều chạy nhảy chơi đùa ở hai bên bờ ruộng, còn thằng bé chỉ có thể ở yên trong nhà.

Đến lúc thu hoạch vụ thu, hầu hết các gia đình đều là người lớn mang theo con nhỏ ra ngoài, người lớn bận rộn thu hoạch để kiếm công điểm, trong khi trẻ nhỏ ngồi xổm trên bãi đất đã thu hoạch xong, nhặt một ít lương thực để sót, những gì bọn nhỏ nhặt được có thể mang về nhà.

Đám trẻ con kết bè kết đội, tại cánh đầy bọn họ đã thu hoạch đậu nành xong, chúng nhặt những hạt đậu nành tạc nứt rơi xuống đất do phát triển sớm.

Bọn nhỏ sẵn sàng bỏ ra thời gian và công sức, nếu thuận lợi trong một ngày cũng có thể nhặt được một hai cân đậu nành, đều mặc định có thể mang về nhà của mình.

Những hạt đậu nành đó sau khi phơi khô rồi cất đi, đến lúc chiêu đãi khách có thể xay làm đậu phụ ăn, còn có thể uống sữa đậu nành, bánh bã đậu cũng là một thứ ngon khó có được.

Hôm nay Đại Ni, Nhị Ni, Mao Đầu và mấy đứa nhóc con lại xách theo một cái sọt nhỏ đi tìm đậu nành khắp nơi. Nghĩ đến chỉ có một mình Đại Bảo phải ở nhà chăm sóc em, Lý Thanh Vận ít nhiều cũng có chút hụt hẫng, một cậu bé lớn như vậy, đang trong thời kỳ bướng bỉnh, bắt thằng bé ở nhà thật sự khó cho thằng bé.

Thu hoạch vụ thu quá mức mệt mỏi, chắc chắn phải làm chút gì đó ăn ngon bổ dưỡng.

Lý Thanh Vận lấy máu gà còn giữ lại khi giết gà rừng trước đó từ trong không gian ra, đổ đầu một chậu lớn, cô chuẩn bị làm món tiết canh đơn giản.

Trong nhà hiện không có giá đỗ, chẳng qua thêm một chút rau khác ăn cũng không tôi.

Trước kia sống ở phương nam, nghe bà ngoại ở bên kia đó, ăn nhiều tiết động vật, có thể loại bỏ bụi bẩn độc tố ra khỏi cơ thể con người, không biết có phải sự thật hay không, dù sao thà rằng tin nó có, nếu không giữ số huyết này cũng vô dụng, lấy ra làm ăn còn hơn. Nghĩ nghĩ, cô lại cắt một miếng thịt bò nhỏ khác ra, cắt thành từng lát mỏng, ướp với ớt khô và dầu, thứ này cũng có thể cho vào trong tiết canh.

Sau khi chưng cơm tẻ, lại gói mấy thứ rau dưa lót nền, xem thời gian hẳn bọn họ cũng sắp trở về tới nơi rồi, liền bắt đầu bắt bếp nấu cơm.

Lúc mùi hương vừa mới truyền ra, Thanh Hoan vừa về trước, cô ấy nói rằng anh rể ở ngay phía sau, lát nữa sẽ đến, phỏng chừng là vì tránh tị hiềm nên cô ấy cố tình đi phía trước.

Sau khi tắm rửa đơn giản thì nhanh chóng chạy tới phụ giúp dọn cơm.

Trước khi rắc ớt cay lên, Lý Thanh Vận còn cố ý múc cho Đại Bảo một chén tiết canh vị thanh đạm, sau đó mới múc tiết canh vào trong nồi lớn, rồi mới rải ớt cay hoa tiêu lên, rưới dầu nóng vào kích thích mùi thơm.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong nhà tràn đầy mùi thơm cay nồng, bá đạo xộc thẳng vào xoang mũi của mọi người.

"Vợ, em nấu cái gì ngon thế, thơm quá." Cố Đình Chu vừa vặn bước vào cửa.

Trước đó anh trở về ruộng cày thêm hai mảnh ruộng đậu nành, thu về cho cô vợ nhà mình thêm bảy công điểm, cộng thêm tám công điểm của cô em vợ, còn có mười công điểm của anh, cả nhà mình hôm nay tổng cộng kiếm được 25 công điểm, thời buổi này, nông dân muốn kiếm tiền sống qua ngày thật quá khó khăn.

"Mau rửa tay, thu dọn rồi ăn cơm trước.” Lý Thanh Vận thò đầu ra từ trong phòng bếp chào đón.

Nhị Bảo lúc này cũng tới tham gia vào cuộc vui, gào một tiếng khóc vang dội, Lý Thanh Vận nhanh chóng cởi tạp dề ra, đi đến bế cậu bé dỗ dành cậu bé. Đại Bảo nhanh tay nhanh chân chạy đi pha sữa cho em trai rồi đưa qua, vừa ngậm lấy bình sữa, Nhị Bảo lập tức ngừng khóc thút thít, một giây cũng không thừa, vừa nhìn lại, trên mặt đã không còn dù chỉ một giọt nước mắt, nhóc con này, gân đây càng ngày càng thông minh, khiến mọi người bật cười.

Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo uống sữa xong thì thay tã, Cố Đình Chu bên này cũng đã tắm rửa xong, Thanh Hoan đã nấu canh trứng, lại bưng toàn bộ đồ ăn lên bàn ăn.

Đặt Nhị Bảo vào trong nôi, sau lưng kê một cái gối đầu, để cho cậu bé tự mình dựa ngồi chơi, chỉ cần có thể nhìn thấy người lớn, về cơ bản cậu bé sẽ không bao giờ khóc.

Chỉ là khi đói bụng, cần đi tiểu, hoặc là bị giật mình, cậu bé mới khóc nháo lên thôi.

Lúc này mọi người mới ngồi xuống dùng bữa tối, sau một ngày mệt nhọc, đồ ăn giữa trưa đã tiêu hóa hết từ lâu, đói đến mức ngực trước dán lưng sau, lúc này, có một chén cơm tẻ thơm ngào ngạt, ăn kèm cơm với món tiết canh, còn có canh trứng, tư vị này quả thật tuyệt vời. Tiết canh phiên bản đơn giản, nhận được sự khen ngợi nhất trí của mọi người, Đại Bảo ăn tiết canh vị thanh đạm cũng rất ngon lành, thằng nhóc nói thẳng: "Mẹ ơi, lần sau nhà ta có tiết, mẹ làm món này ăn nữa đi, ngon lắm luôn á."

"Được rồi, con ăn nhanh đi, con mèo háu ăn." Lý Thanh Vận mỉm cười đồng ý.

Cuối cùng mọi người ăn một tô lớn đồ ăn hết sạch sẽ, cơm tẻ cũng ăn không còn, hôm nay Lý Thanh Vận đặc biệt chứng rất nhiều cơm tẻ, nhưng vẫn không đủ lấp dạ dày cho mấy người, chỉ riêng một mình Cố Đình Chu đã ăn ba cái chén cơm tẻ lớn.

Cơm nước xong xuôi, Lý Thanh Vận lại đi tìm thím Giang đặt một cân thịt, hứa rằng sáng sớm ngày mai sẽ đi qua lấy.

Thu hoạch vụ thu không được ăn thịt là điều không thể, để che giấu tai mắt người khác, còn phải đi đặt chút thịt để che đậy.

Về chuyện của Thanh Hoan, chờ sau khi thu hoạch vụ thu, cô chuẩn bị đi cộng thêm với phân của với chị dâu Thu Cúc, hiện tại tạm gác qua một bên đã.

Sau khi Thanh Hoan đến nhà, điều bất tiện lớn nhất chính là, cô không dám tùy tiện lấy đồ ăn từ trong không gian ra.

Nhưng số thịt ướp mà cô để trong hâm, cô đã kể cho Thanh Hoan nghe, như vậy thỉnh thoảng mấy ra một ít thịt làm đồ ăn ngon, cũng sẽ không khác thường quá mức, đồng thời cũng dặn dò cô ấy phải cẩn thận một chút, đừng để cho người khác biết chuyện này, đây chính là chuyện cạy góc tường xã hội chủ nghĩa, làm không tốt sẽ bị bắt.

Thanh Hoan rất ngạc nhiên, anh rể thế mà lại săn bắn lợi hại như vậy, chẳng những có gà rừng thỏ rừng, còn có thịt lợn rừng, cũng không biết anh săn bằng cách nào, quá lợi hại.

Trong lần thu hoạch vụ thu lần này, người trong thôn đều gây đi, chỉ có ba người nhà Lý Thanh Vận ngược lại càng ngày càng hồng hào.

Tiêu hao thể lực lớn, Lý Thanh Vận cố gắng hết sức để mỗi bữa ăn đồ làm rất chu đáo, bữa cơm giữa trưa trên hai đầu bờ ruộng, vê cơ bản đều là bánh kếp, bánh bao kẹp, hoặc là bánh bao kẹp rau.

Về cơ bản các loại nhân đều là các loại nước sốt thịt, nước sốt thịt nấm phỉ lợn rừng, nước sốt thỏ cay đỉnh tương, nước sốt thịt bò cay, nước sốt trứng, thay đổi một cách đa dạng.

Tất cả đều được cuốn từ trước, đến khi cần lấy ra ăn từng miếng một là được, vừa có thể không khiến những người khác nhìn ra manh mối, còn có thể cho người trong nhà ăn ngon hơn một chút. Ở bên phía nhà cũ, lần này cô không gửi đồ ăn cho cha Cố mẹ Cố, cha Cố thu hoạch vụ thu đến ngày thứ ba mới chủ động trở về tham gia lao động.

Một mặt bọn bọn cũng tự mình chuẩn bị đồ ăn, mặt khác rất dễ dàng bại lộ bí mật, mỗi ngày đều có thịt để ăn, nếu như bị người có tâm phát hiện, cố ý nằm vùng, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Thu hoạch vụ thu tổng cộng kéo dài khoảng mười ngày, những ngày đầu bận rộn nhất, Lý Thanh Vận tham gia lao động vào năm ngày đầu, hai ngày sau liền thả cho Đại Bảo đi ra ngoài chơi một chút, thả lỏng tinh thần, để thằng bé đi theo chị Đại Ni và những người khác chơi nhặt cây đậu.

Đại Bảo chạy quanh hai ngày, thế mà cũng nhặt được hơn một cân đậu nành cùng một số loại đậu khác trở về, đồ vật mình nhận được thông qua lao động, thằng bé rất quý trọng, còn cố ý nhờ Lý Thanh Vận giữ riêng phần thằng bé thu được, sau này làm đậu hủ ăn.

Kỳ nghỉ ngày mùa kết thúc, Đại Bảo tiếp tục với việc học, Lý Thanh Vận ở nhà chăm sóc Nhị Bảo, thuận tiện thu hoạch rau tại ruộng đất nhà trồng, hai người Cố Đình Chu và Thanh Hoan đi kiếm công điểm.

Lý Thanh Vận vốn dĩ muốn để Thanh Hoan cùng nhau thu hoạch đất tự giữ ở nhà, chủ yếu là sợ cô ấy bị người trong thôn ức hiếp mà lại không dám hé răng.

Thực ra trong tối ngoài sáng vẫn còn có một số người nói những lời khó nghe, hiện tại Thanh Hoan đã có thể không bỏ chúng trong lòng, giả vờ như không nghe thấy, cô ấy cảm thấy, nếu như vì những lời nói chuyện phiếm nhàn rỗi của người khác mà không dám đi kiếm công điểm, vậy thì quá hèn nhát.

Lý Thanh Vận cũng vì thế mà để cô ấy đi, phương pháp khiến một người vui vẻ, đó chính là cô phép cô ấy cũng như trợ giúp cô ấy thực hiện giá trị của bản thân. Thời gian sẽ tự chứng minh hết thảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK