Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Kiệt trong lòng khiếp sợ, không ngừng nói phải.

Mẹ Cố biết vợ thằng hai làm việc tốt, cơm cũng không ăn, chạy nhanh đến nhà thằng hai tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc bà ấy đến nơi, Lý Thanh Vận vừa mới ăn cơm xong, đang hóng mát ở trong sân, cô thoải mái híp mắt tận hưởng làn gió nhẹ.

Cố Đình Chu câm một cái quạt hương bồ lớn ở một bên, lúc thì quạt cho Nhị Bảo, lúc khác thì quạt cho Lý Thanh Vận.

Đại Bảo ở một bên rửa bát đũa cho buổi tối, đây là nhiệm vụ được cha thằng bé giao cho, cha nói, tay mẹ bị thương không thể dính nước, thằng bé là nam tử hán, phải chia sẻ giúp đỡ mẹ.

Cảnh tượng mẹ hiền con thảo như vậy khiến mẹ Cố tức cười.

Hai người lớn ở không, không tự rửa bát mà giao việc đó cho đứa nhỏ.

"Mẹ, mẹ tới rồi, lại đây ngồi đi." Cố Đình Chu là người đầu tiên chú ý tới mẹ Cố, lập tức chào bà ấy.

Lý Thanh Vận nghe thấy âm thanh, lập tức mở mắt ra, nghiêm túc chào mẹ Cố ngồi xuống, nhờ Đại Bảo pha cho bà nội một cốc nước đường để giải khát.

Đại Bảo giống như người ở của chủ nhà, đáp lại một tiếng rồi đi rót nước, bị sai bảo mà rất vui vẻ.

"Nghe nói hôm nay con đã cứu Mao Đâu?"

"Hả, Mao Đầu?" Lý Thanh Vận sửng sốt một chút, nhớ tới đứa nhỏ hình như tên là Mao Đầu, cô lập tức nói: "Đúng Vậy, có chuyện gì vậy?”

Lý Thanh Vận bình tĩnh như vậy, khiến mẹ Cố phải nuốt những lời khen ngợi của đã lên đến miệng trở xuống. "Bà nội, uống nước đi" Đại Bảo ngoan ngoãn pha chút nước đường rồi lại tiếp tục rửa bát.

"Đại Bảo thực sự là cháu ngoan của bà." Mẹ Cố âu yếm sờ đầu thằng bé.

Cố Đình Chu còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cũng hỏi tò mò hỏi thăm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Lý Thanh Vận mô tả đúng trọng tâm cảnh cô cứu đứa nhỏ vào buổi chiều, nhưng cô nói phương pháp cứu người của cô là cô tình cờ nghe ai đó nói qua.

"Con thật sự là liều lĩnh, không có nắm chắc mà chỉ tùy tiện nghe biện pháp người khác nói đã dám đi cứu người, lỡ như không cứu sống thì phải làm sao?" Mẹ Cố nghĩ lại mà sợ hãi trách mắng.

Lý Thanh Vận đang định nói cái gì, Cố Đình Chu liền cắt ngang: "Mẹ, Tiểu Mao Đầu là con của ai sao con không biết?" Anh không có nhiều thời gian ở nhà, nhiều năm như vậy, anh đã quên mất từ lâu rồi.

"Tiểu Mao Đầu là con của Trình Kiệt và Thu Cúc, con quên rồi à? Thằng bé lớn hơn Đại Bảo một tuổi."

Trình Kiệt, sao cái tên này nghe quen quá vậy? Lý Thanh Vận cẩn thận suy nghĩ.

Cố Đình Chu nghe được Trình Kiệt cùng Thu Cúc, kinh ngạc đến há hốc mồm.

Thì ra là anh ấy.

"Nói đến Trình Kiệt cũng là một người đáng thương, một nhà Trình Kiệt chạy nạn tới đây, mẹ thây ấy chết đói trên đường, cha thầy ấy đã vất vả nuôi lớn thầy ấy, chu cấp cho thây ấy đi học trung học, kiếm được công việc dạy học, lại cưới vợ cho thầy ấy, cuối cùng ngay cả mặt cháu trai cũng chưa thấy, đã từ giã cõi đời. Trình Kiệt và Thu Cúc kết hôn được ba năm, thật vất vả mới có được đứa con trai này, nếu xảy ra chuyện gì, họ làm sao có thể chịu nổi chứ."

Cả hai người đều không nghe vào lời mẹ Cố nói sau đó.

Cố Đình Chu ngạc nhiên, anh thu lại cảm xúc, trong lòng thì gợn sóng.

Trình Kiệt, thời điểm kiếp trước anh biết anh ấy, anh ấy đã là người đứng đầu của giới xã hội đen.

Mặc dù tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, nhưng Trình Kiệt được đi học, anh phải tham gia quân ngũ từ khi còn trẻ, không phải người cùng đường nên rất ít gặp nhau.

Cố Đình Chu biết đến Trình Kiệt là bởi vì hai đứa con trai không chịu thua kém của mình, bọn họ đi lăn lộn theo Trình Kiệt, khiến bản thân không ra được ngoài ánh sáng, một sĩ quan cấp cao nhưng lại có con trai là xã hội đen. May mà nó không có hành động phạm tội thực tế, nhưng cũng khiến anh vô cùng đau đầu.

Khi đó anh mới điều tra được, ấy thế mà Trình Kiệt lại là đồng hương với mình, trước đó là thầy giáo được mọi người kính trọng, sau đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, con trai bị mắc dị vật vào cổ họng nên bị nghẹn chết, vợ không chấp nhận được cũng đi theo con trai.

Đầu anh ấy bạc trắng sau một đêm, cuối cùng đeo hành lý rời khỏi quê hương, sau đó trải qua vô vàn đau khổ, trở thành thủ lĩnh của giới xã hội đen.

Trong xương Trình Kiệt có bản tính nghĩa hiệp, cho dù là xã hội đen, nhưng cũng phân biệt phải trái rõ ràng, lại có tính cách căm ghét cái ác, gặt hái được một đám người đi theo, hai đứa con trai của anh cũng nằm trong số đó.

Hơn nữa anh ấy không chạm vào bài bạc, chất gây nghiện, vậy nên cảnh sát cũng không làm gì được anh ấy.

Hai đứa con trai của anh nghe lời răm rắp Trình Kiệt, mỗi lần như vậy khiến anh chua xót không thôi, bản thân không nói được mấy câu với con trai đã cãi lộn, thậm chí nó còn muốn cắt đứt quan hệ với mình, nhưng lại tuân mệnh thủ lĩnh xã hội đen.

Anh nhớ lại những chuyện đó, trong lòng đau như bị kim đâm.

Kiếp trước là tự tay anh đẩy hai con vào lòng Trình Kiệt, đổ thừa khi đó còn trẻ tuổi, không biết phương pháp giáo dục con cái, hơn nữa còn rất ít khi ở chung với bọn nhỏ, cho dù trong lòng vô cùng yêu thương chúng, nhưng lời nói ra đều là những lời trách cứ và phê bình.

Có người cha nào không mong muốn con cái mình thành công đâu, anh chỉ muốn cho bọn họ những thứ tốt nhất, lại xem nhẹ nhu cầu nội tâm của con.

Cho dù con riêng có làm gì, nội tâm anh đều không hê gợn sóng, ngoan ngoãn cũng tốt, không ngoan cũng thế, dù sao cũng không có quan hệ với anh.

Nhưng cái gì liên quan đến con trai của anh, tâm trạng anh rất dễ bị tác động, anh ngoảnh lại nhìn thời gian đã trôi qua, Điền Mỹ Tuyết cũng không phải là một người phụ nữ tốt bụng, ở bên ngoài thì đối xử bình đẳng, nhưng thật ra cô ta luôn thích nhìn chằm chằm con trai anh.

Lân nào cũng chọc tức anh không có chỗ trút, tan rã với bọn nhỏ trong không vui, rồi bản thân lại hối hận.

Trải qua vài chục năm, cuối cùng anh cũng hiểu được, rốt cuộc bản thân đã bỏ lỡ điều gì, khi anh có năng lực có thể cho bọn chúng mọi thứ, thì bọn chúng đã không cần anh.

Đời này, anh muốn kiên định yêu thương chúng, thừa nhận chúng, làm hậu thuẫn cho chúng, nhất định sẽ làm một người cha tốt, lắng nghe tiếng lòng của con nhiều hơn, hiểu nhu cầu của con, không áp đặt suy nghĩ của bản thân lên con.

Vậy nên bây giờ vợ anh cứu được vợ con Trình Kiệt, liệu anh ấy có giống kiếp trước nữa không?

Dù thế nào đi nữa, Cố Đình Chu tuyệt đối không để hai con tiếp xúc gần với anh ấy, anh nhỏ nhen nghĩ.

Lý Thanh Vận cũng phản ứng lại.

Trình Kiệt, đây không phải nhân vật phản diện trong sách sao?

Đối với nam chính, Trình Kiệt là nhân vật phản diện, nhưng đối với hai đứa con trai, anh ấy là quý nhân.

Trình Kiệt từng nhiều lần cứu hai anh em họ, bọn họ là con trai của đồng hương, anh ấy cũng chăm sóc quan tâm, đặc biệt anh ấy còn thích Cố Yến Lễ có trí có mưu, sau này còn đào tạo thằng bé thành người thừa kế.

Đối với hai anh em Cố Yến Lễ, Trình Kiệt vừa là thầy vừa là cha, ở trước mắt anh ấy, bọn họ có thể làm chính mình, thể hiện nội tâm không chút do dự, bọn họ cũng nhận được sự thừa nhận và ủng hộ.

Trong sách chỉ miêu tả sơ lược quá khứ của Trình Kiệt, nói vợ con anh ấy mất ngoài ý muốn, anh ấy xa xứ, từng bước trở thành người đứng đầu giới xã hội đen, cô đơn, không cha không mẹ, không vợ con. Trong nháy mắt, Lý Thanh Vận sững sờ, hiệu ứng cánh bướm quả thật rất lợi hại, chỉ một hành động vô tình, thế nhưng lại thay đổi cuộc đời một nhân vật lớn, cũng thay đổi cả cốt truyện.

Nếu để Trình Tuyển lựa chọn, anh ấy sẽ lựa chọn cuộc sống ấm áp giản dị có vợ có con?

Hay là lựa chọn cuộc sống làm người đứng đầu giới xã hội đen nhấp nhô? Cô không biết được.

Nhưng với sự quan tâm bảo vệ của anh ấy dành cho hai đứa con trai trong sách, cho thấy anh ấy thực sự rất yêu quý hai đứa con của cô.

Lý Thanh Vận bỗng phát hiện, cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo trong sách, hai cậu con trai có cô yêu thương, không có mẹ kế khẩu phật tâm xà, không bao giờ... phải trải qua cuộc sống đau khổ giãy giụa nữa.

Cuộc đời Trình Kiệt cũng có sự thay đổi rất lớn, ba người nhà họ sẽ sống hạnh phúc.

Như vậy rất tốt.

Mẹ Cố trò chuyện thêm vài câu rồi trở về.

Hai vợ chồng cũng dọn dẹp, rồi đưa con đi nghỉ ngơi.

Cuộc sống nhạt nhẽo, bận bịu, nhưng lại hạnh phúc.

Buổi tối Nhị Bảo tỉnh lại, Lý Thanh Vận vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Cố Đình Chu đã đứng dậy lấy sữa.

Mặc dù nhìn người đàn ông này không dễ ở chung, nhưng thật ra anh là người tinh tế, có cách sống hoàn toàn khác miêu tả trong sách.

Lý Thanh Vận không biết, cô được coi như người trồng cây cho đời sau hái quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK